Edit: Ring.
Nghe được Thanh Thư trả lời như vậy, trong lòng Giang Mộ Yên rùng mình, sức quan sát của Thanh quản sự này đúng là sâu sắc, chỉ dựa vào một động tác nhỏ mà đã đoán được suy nghĩ trong lòng nàng.
Ai nói người hiện đại thông minh hơn? Cổ nhân thì dễ bị lừa?
Ngàn năm trí tuệ cùng tri thức của Trung Hoa, tuy rằng không ngừng tích lũy, nhưng khả năng nhìn người, để ý của cổ nhân, so với người ở hiện đại nhưng trước giờ chưa hề bước ra khỏi cửa như nàng là hơn rất nhiều.
Năng lực quan sát như vậy, nàng còn kém quá xa.
Đã vậy, Giang Mộ Yên sao còn dám nói thêm gì nữa, chỉ có thể nhanh chóng nâng váy, theo Thanh Thư bước vào trong.
Nơi này có vẻ trống trải hơn Phi Hoa viện của nhị phu nhân lúc trước. Nói vậy không phải là sân này lớn hơn, trên thực tế sân này một chút cũng không lớn, chỉ là trừ bỏ tường viện màu xanh bao quanh bốn phía ra, cũng chỉ có một tòa lầu ba tầng ngay trước mắt nàng ở giữa sân, những thứ khác đều không có.
Không có bồn cây, không có hoa cỏ, không có cây cối, cũng không có cái gì núi giả, cầu kiều, hồ nước hay thứ gì trang trí, chỉ trơ trọi một tòa lầu ba tầng như vậy mà thôi.
Ở giữa tầng một và tầng hai có treo một tấm biển, trên đó có chữ ‘Vị Vũ lâu’, không biết có phải ý tứ chính là ‘Vị vũ trù mậu’* hay không.
(R: vị vũ trù mậu: phòng ngừa chu đáo. Ý là bạn Yên k biết chữ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huu-phu-ki-hoang-thuong-tuong-cong/1609238/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.