– Thật hay giả vậy?
Chu Phỉ sững sờ, qua một lát mới hơi không yên tâm hỏi:
– Nhưng Lý bà bà trước nay không phải luôn lười gánh chuyện sao? Mẹ tỷ nói thế nào?
– Cô cô nói họ muốn làm gì thì làm, chỉ cần đừng đưa người vào 48 trại gây loạn là được.
Lý Nghiên lách người ngồi chung một tảng đá với Chu Phỉ, hai tay cầm con sò nướng thịt ra thịt, nước ra nước, thổi hai cái rồi đổ hết vào miệng, bỏng suýt trào nước mắt, “ưm ưm” hồi lâu mới run run phun được một câu:
– Ngon, ngon quá xá, tỷ phu, ngon quá trời quá đất luôn á!
Tạ Doãn yên lặng ngồi bên đống lửa nướng sò, đây là một công việc tỉ mỉ, một mình hắn nướng không kịp cho hai vị này ăn, bận cả nửa ngày mà bản thân vẫn chưa được con nào, trong tay chỉ còn lại con cuối cùng, vừa định cho vào miệng thì bị tiếng “tỷ phu” thình lình của Lý Nghiên làm cho mở cờ trong bụng, tự động nhường con cuối cùng cho muội ấy.
Lý Nghiên vui vẻ nhận lấy, không hề khách sáo, chỉ hận miệng không đủ lớn, không thể nhét hết đồ ăn Đông Hải cho vào bụng mang đi.
Lý Nghiên thỏa mãn ăn xong con cuối cùng, tiện tay ném vỏ xuống biển rồi nhảy xuống khỏi tảng đá, hỏi:
– Muội truyền lời xong rồi, tỷ, đến lúc đó tỷ đi không?
Chu Phỉ:
– Chuyện của Sở Sở, tỷ đập nồi bán sắt cũng phải đi, huống hồ lại không xa.
Vừa nói xong, Trần Tuấn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huu-phi/3225533/chuong-173.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.