– Vốn tưởng chỉ qua đây phỉ nhổ cẩu hoàng đế một lần, không ngờ lại đuổi kịp hai vị đại lão xa xôi tới tìm chết.
Nghê Thường phu nhân nói:
– Lần này thật có thể có oán báo oán, có thù báo thù rồi.
Mộc Tiểu Kiều ở bên cạnh giễu cợt:
– Lão thái bà, bà làm rùa rụt cổ hơn 20 năm, luyện ra đức hạnh này, phải dựa vào đám hậu bối mới dám ló đầu khoe chút uy phong, có tiền đồ lắm, nếu ta là bà, ta sớm đã đập đầu đi chết rồi.
Nghê Thường phu nhân liếc xéo, nhưng sợ gã điên này hễ mất hứng liền từ trợ thủ biến thành phá đám, nên bà nhịn không tranh hơn thua miệng lưỡi với hắn, đành trút giận lên người Đồng Khai Dương.
Thấy tình thế nghịch chuyển, Thẩm Thiên Khu hét dài một tiếng, không quan tâm Đồng Khai Dương bị ba người vây công, ông ta tung người lên bức tường, nơi giẫm qua trực tiếp hóa thành bột mịn, trên tường nháy mắt có nhiều thêm một dãy hố chỉnh tề.
Chu Phỉ theo sát phía sau, tuyết vụn yếu ớt của Giang Nam bị chân khí liên tiếp xung kích, đột ngột trở nên hung dữ, đánh vào tay Chu Phỉ, để lại miệng vết thương nhỏ li ti.
Động tĩnh phá nhà của họ cuối cùng cũng kinh động đến cấm vệ và quân Dương Châu, từ trên cao nhìn xuống là có thể thấy phần lớn quân đội đang chạy về phía này.
Thẩm Thiên Khu đứng trên đầu tường, nhìn Triệu Uyên hôn mê bất tỉnh rồi lại nhìn Chu Phỉ, chợt nói:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huu-phi/3225527/chuong-167.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.