*) Bắc Đẩu chuyển hướng là dấu hiệu khi trời sắp sáng.
Tháng chín mùa thu năm Kiến Nguyên thứ hai mươi lăm, đây là mùa thay y phục, sương bắt đầu giăng.
Mồng ba, thư từ hai viên đại tướng Bắc Đẩu Cự Môn và Phá Quân đã muộn ba ngày, Tào Ninh liên tiếp phái hai nhóm thám báo đi thúc giục, tiếc rằng ba ngày không đủ đi về nên đến nay vẫn chưa có được hồi âm.
Bắc Đoan vương Tào Ninh hơi đứng ngồi không yên, chạng vạng tản bộ trong doanh trại, chợt thấy lá cây rời cành, lòng bỗng dưng thấp thỏm, hắn ta khom người nhặt chiếc lá khô, nhìn chằm chằm những gân lá cằn cỗi bên trên, lật tới lật lui xem chốc lát.
Thân binh theo hầu không hiểu ra sao, không dám giục, khó hiểu nhìn chiếc lá rồi lại nhìn Đoan vương.
– “Càn thượng Khôn hạ, thiên địa bĩ (1).”
(1) Quẻ “Thiên địa bĩ” (hoặc quẻ Bĩ) là quẻ thứ 12 trong bát quái, quẻ này có dạng Càn ở trên, Khôn ở dưới.
Tào Ninh cuốn lá khô trong lòng bàn tay, từ từ vò nát:
– “Bất lợi quân tử trinh, đại vãng tiểu lai” (2).
(2) Phần mô tả quẻ “Thiên địa bĩ” trong “Kinh Dịch”, nghĩa: bất lợi cho đạo chính của quân tử, cái lớn đi, cái nhỏ lại. (theo “Kinh Dịch – Đạo của người quân tử” của Nguyễn Hiến Lê).
Thân binh khó hiểu:
– Vương gia, ngài nói gì ạ?
Mắt Tào Ninh bị đống thịt mỡ trên mặt chen thực không còn chỗ đặt, thoạt nhìn như hai đường dao cắt, hơi không cẩn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huu-phi/3225518/chuong-158.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.