Chu Phỉ bật thốt:
– Hả, gì?
Lý Thịnh cũng đặt cái hộp khiến hắn đau đầu bó tay kia xuống, Lý Nghiên lập tức bỏ Ngô Sở Sở qua một bên, hí hửng sáp lại, chen Lý Thịnh qua bên cạnh chờ nghe.
Ai ngờ Văn Dục lại khoát tay cười nói:
– Ôi, bàn tán thượng quan sau lưng đâu có được? Không nói.
Văn tướng quân quá tuổi trung niên, tướng mạo đường đường, dù trong hay ngoài nước đều uy danh hiển hách, trông rất đường hoàng, ai ngờ lại là một kẻ đê tiện nói giữa chừng rồi bỏ chạy?
Lý Nghiên vội nài nỉ:
– Tướng quân, miệng tụi con kín lắm, ông cứ nói chút chút thôi, chắc chắn không có người ngoài nghe đâu.
Hai người ngoài là Dương Cẩn và Ưng Hà Tòng nhìn nhau, không biết mình có nên cút xa chút hay không.
Lý Nghiên càng sốt ruột, Văn Dục lại càng thấy vui, cố ý nghiêm mặt lắc đầu không chịu nói:
– Không tốt, không tốt.
Tuy 48 trại không tới mức môn quy nghiêm ngặt nhưng trong lòng tiểu bối, đại đương gia là chí cao vô thượng. Dù sao ba người bọn Chu Phỉ từ nhỏ chưa bao giờ dám có ý đồ nghe chuyện của trưởng bối.
Lý Nghiên tò mò đến khó chịu, vội nói:
– Không tốt mà ông còn nhắc làm gì? Văn tướng quân, sao ông có thể như vậy chứ!
Văn Dục không kìm được bật cười:
– Hôm nay nếu ta không nói ra gì đó thì mấy đứa không để ta đi chứ gì?
Chu Phỉ nghe vậy, lẳng lặng nhấc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huu-phi/3225516/chuong-156.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.