Chu Phỉ cảm giác mình có thể ngủ một giấc đến thiên hoang địa lão, tốt nhất là nằm nát rữa trong bùn, đỡ cho tương lai dậy lại chết thêm lần nữa.
Mấy năm bất lực này, nàng ở bên ngoài ăn gió nằm sương, rèn luyện đến mức quá cảnh giác, dù ý thức phiêu du giữa không trung cũng có thể bị những tiếng sột soạt liên tu bất tận trong hoàn cảnh xa lạ đánh thức.
Chu Phỉ hơi tỉnh táo lại trong cơn mơ mơ màng màng, vô thức nhúc nhích một tí, không ngờ bị động tác nho nhỏ ấy làm đau đến mức trước mắt tối sầm. Nàng hơi sợ hãi, lập tức muốn ngất, ai dè bên cạnh có người đặt thứ gì đó xuống đất không nặng không nhẹ, rồi một tiếng “rầm” cực lớn vang lên dọa nàng tỉnh lại.
Nàng chợt giật mình, ký ức ùa về như nước lũ, nhớ mình đang ở nơi nào, bèn đưa tay muốn sờ đao bên hông nhưng lại sờ vào khoảng trống.
Chu Phỉ bừng mở mắt, đối diện với gương mặt một nữ tử trẻ dơ dáy.
Nữ tử kia sợ hết hồn, mở to mắt, dùng khẩu âm không biết của vùng nào hét to:
– Cô ấy tỉnh rồi!
Giọng nàng ấy chưa dứt, một đám đông “ăn mày” không rõ nam nữ già trẻ thi nhau tụ lại, cùng ló đầu nhìn Chu Phỉ.
– Ôi, thật này!
– Tỉnh rồi tỉnh rồi!
Chu Phỉ:
– …
Lúc này nàng mới chú ý, hình như mình đang ở dưới lòng đất, tầm nhìn cực kỳ rộng rãi, đuốc xung quanh đã được đốt lên, hèn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huu-phi/3225509/chuong-149.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.