Lý Thịnh mấy năm gần đây tiếp xúc nhiều nhất với Chu Dĩ Đường, thường xuyên làm sai vặt cho cô phụ, thậm chí từng đích thân theo Nam quân lên chiến trường, hắn không cần nghe tiếng dây cung cũng biết họ đã rơi vào hoàn cảnh bết bát nhất.
Dương Cẩn thình lình lao ra như vậy, đồng nghĩa cả ba người họ đều ở chỗ sáng, không có ai tiếp viện.
Tình cảnh như thế, đừng nói là Lý Thịnh, dù là đại gia binh pháp của các triều đại mà dưới tay không có người để dùng thì cũng là không bột đố gột nên hồ.
Có câu “bắt ba ba trong rọ”, cảm giác làm ba ba đúng là chẳng tốt đẹp tí nào.
Lý Thịnh thực sự hết cách, đành nhắm mắt đưa chân. Một kiếm của hắn đâm xuyên hai Bắc quân chắn trước mặt, xong lười rút kiếm, trực tiếp đưa cả kiếm và thi thể đẩy ra làm lá chắn, đánh lung tung đến trước cửa hàng rào sắt rồi tiện tay vứt đi, sau đó Lý Thịnh dùng thanh kiếm còn lại đâm vào khóa cửa, ghim rồi uốn, nạy mở hàng rào sắt do Bắc quân khóa vội ra.
Hắn trở tay làm thịt một vệ binh Bắc quân đuổi theo, quát với người bên trong hàng rào sắt:
– Mau ra đây!
Lưu dân trong hàng rào sắt hoảng sợ nhìn hắn.
Lý Thịnh bực mình, xách cái cửa sắt lên, chém đứt dây thừng trên người lưu dân suýt bị chém đầu kia rồi đẩy mạnh người đó về trước:
– Chạy!
Lưu dân đó vốn tưởng đại nạn sắp đến, ai ngờ tình thế xoay chuyển,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huu-phi/3225505/chuong-145.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.