Chu Phỉ đuổi một mạch hơn mấy dặm, tuy bóng dáng Ân Bái phập phù lúc ẩn lúc hiện nhưng không thể nào thoát khỏi nàng. Mãi đến một nơi xa xôi thưa dấu chân người, Ân Bái giống như bị nàng đuổi hết chịu nổi, bèn dừng bước, hơi nghiêng người, ánh mắt lạnh lùng bắn ra từ sau mặt nạ sắt nhìn về phía Chu Phỉ đuổi tận không buông:
– Ngươi tới tìm chết à?
Chu Phỉ lười nhiều lời với hắn ta, mũi chân hơi chỉa xuống đất, ánh đao Toái Già ngưng tụ thành một điểm, bay về phía ngực Ân Bái như sao băng đuổi trăng, nhắm thẳng vào mẫu trùng Niết Bàn cổ to béo.
Quái trùng nhận ra sát ý của nàng, tức giận phát ra tiếng rít gào khàn khàn, quái trùng to cỡ lòng bàn tay ấy kêu lên tạo thanh thế rất lớn, thoạt nghe như tiếng sóng biển vỗ bờ trong truyền thuyết.
Ống tay áo dài của Ân Bái khẽ khép lại, bộ hắc y bị nội lực đẩy lên như được đúc từ vàng đá, sượt qua lưỡi đao sắc của thanh tuyệt đại danh đao trong tay Chu Phỉ xẹt ra tia lửa, sau đó hai tay hắn ta ấn xuống, đè lại sống đao Toái Già, lồng ngực hắn ta gầy đến mức chỉ dày cỡ nửa bàn tay nhấp nhô yếu ớt mà gấp gáp, phối hợp với con quái trùng nằm trên ngực, lộ rõ sự bệnh hoạn và nguy hiểm.
– Ồ, ta hiểu rồi, ngươi muốn giết mẫu trùng để cứu những người kia?
Ân Bái cười khàn:
– Chu cô nương, ngươi đúng là vẫn bất chấp hậu quả hệt như năm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huu-phi/3225492/chuong-132.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.