Văn Dục kinh ngạc nói:
– Ai mà càn rỡ như thế?
Chu Dĩ Đường đứng dậy.
Văn Dục:
– Tiên sinh?
Chu Dĩ Đường cầm thanh đao gãy kia lên quan sát kỹ, thấy đó là một thanh đao mới chưa dùng, lưỡi đao sần sùi, bị ai đó dùng ngoại lực chấn gãy thành mấy đoạn.
Chu Dĩ Đường đột nhiên bật cười, mắng:
– Thứ đòi nợ mất nết, bảo nó vào.
Văn Dục sững sờ, con người Chu Dĩ Đường vui giận không hiện rõ ra ngoài, không hèn mọn với người trên, không kiêu ngạo với kẻ dưới, đúng chuẩn một quân tử khiêm tốn, dù Tào Trọng Côn đích thân tới cửa, Chu Dĩ Đường chắc chắn cũng nói “mời” chứ không phải “bảo”.
Văn Dục đang nghi hoặc thì thân binh đã lui ra, chốc lát sau dẫn tới một cô nương trẻ khoảng 18 tuổi.
Cô nương ấy đứng khuất sáng, tóc dài buộc lại, mặc trang phục gọn, sau lưng đeo chéo một thanh miêu đao kiểu cổ, lúc vào cửa tự nhiên liếc mắt nhìn Văn Dục.
Văn Dục cũng là người tập võ, cực kỳ nhạy cảm với hơi thở người khác, lúc cô ấy vừa vào, ông chưa kịp quan sát tướng mạo đã rùng mình, hơi nghiêng người theo tiềm thức, dồn trọng tâm vào chân trái.
Sau đó ông thấy cô ấy xòe tay về phía Chu Dĩ Đường không chút khách sáo, nói:
– Cha, đao của con đâu?
Văn Dục giật mình, nghe xong câu này mới cẩn thận nhìn kỹ, nhận ra Chu Phỉ.
Lần trước ông gặp Chu Phỉ là trong khách điếm chốn Hành Sơn không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huu-phi/3225480/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.