Người trung niên dẫn đầu kia không biết là tay sai nào dưới trướng Hoắc Liên Đào, số đủ xui, vừa muốn nâng kiếm ỷ thế hiếp người liền bị Vọng Xuân Sơn làm rơi răng, không khỏi vừa giận vừa sợ, trừng mắt nhìn Chu Phỉ nói:
– Ngươi là ai?
Mắt Chu Phỉ không hề chớp, nói:
– Kình Vân Câu, xuất thân nhỏ bé, nói chuyện không lớn sức như ông, nhưng biết lý lẽ.
Dương Cẩn:
– …
Kẻ vừa giận vừa sợ trong nháy mắt đã đổi người.
Lý Nghiên chống nạnh nói:
– Đúng, đại ma đầu đứng thành hàng bên kia kìa, sao ông không đánh đi?
Trực giác Ngô Sở Sở cho biết Độc lang trung không đơn giản, nhưng nàng không kéo được Chu Phỉ, đành đổi sang kéo Lý Nghiên, cố gắng khống chế con ngựa hoang thoát cương này.
Đúng lúc đó, trong đám đông chợt sinh ra tiếng ồn ào như lâm đại địch.
Lý Thịnh quay đầu, thấy Mộc Tiểu Kiều đột nhiên bay người lên, như một đốm lửa lớn giữa không trung, trực tiếp bay qua mặt nước, lao tới Hoắc Liên Đào trong nhà thủy tạ, dây đàn tỳ bà kêu một tiếng “ting”, từng đợt sóng to trên mặt nước như hoa quỳnh nở rộ, Mộc Tiểu Kiều cười vang nói:
– Không cần phiền, ma đầu chúng ta tự qua là được!
Đây dẫu sao cũng là giang hồ, dù ngàn tầng xảo trá thì có lúc vẫn phải dùng đao kiếm để định đoạt.
Con ngươi Hoắc Liên Đào co lại, nhưng ông ta suy cho cùng vẫn là bá chủ một phương, giờ khắc này sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huu-phi/3225468/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.