Đại khái là biết mình chạy không thoát, mấy ngày sau, Tạ Doãn yên tĩnh hơn không ít.
Chu Phỉ lười để ý hắn, hắn liền ngán ngẩm mượn Lý Thịnh mấy quyển “du ký”, chuẩn bị dùng để thôi miên, kết quả vừa mở ra xem thì phát hiện quyển du ký này siêu phàm thoát tục, khác với du ký bình thường. Nó chính là “Sơn hải kinh” phiên bản lỗi đương thời, ghi lại việc tác giả đi du lịch núi sông cùng vô số câu chuyện truyền kỳ cấm trẻ em xảy ra giữa các yêu ma quỷ quái, vô cùng mới mẻ.
Tạ Doãn lập tức mừng như nhặt được bảo bối, đàng hoàng đóng cửa đọc sách.
Hắn đàng hoàng, Chu Phỉ ngược lại lại có chút không quen, luôn cảm thấy hắn còn chiêu trò gì đó chưa xài. Tạ Doãn nghe được, vì không phụ kỳ vọng của nàng, qua một ngày hắn dùng miếng gỗ nhỏ khắc một con thiêu thân thật sống động đưa cho nàng, trên cánh còn khắc chữ “yêu” đỏm dáng (1)… sau đó hắn ôm cái chân bị khóa trốn trên nóc nhà cả ngày không dám xuống.
(1) Từ “yêu nga tử” (幺蛾子) nghĩa là: chiêu trò, chủ ý xấu; trong đó, từ “nga tử” (蛾子) nghĩa là: con thiêu thân; Tạ Doãn khắc con thiêu thân có chữ “yêu” (幺: út, nhỏ) để thể hiện là hắn có “yêu nga tử”, tức có “chiêu trò”.
Ba ngày sau, “đại hội anh hùng chinh Bắc” của Hoắc Liên Đào đúng hạn cử hành.
Dư luận xôn xao thời gian dài như vậy mà Hoắc Liên Đào còn không rõ hoa văn sóng nước thì thứ gắn trên cổ ông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huu-phi/3225465/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.