Chu Phỉ đứng trên cao, nhìn người chỉ có thể thấy đỉnh đầu, không thấy những khuôn mặt bị che dưới nón, vả lại bên Nghê Thường phu nhân và đôi “Viên Hầu” hiển nhiên rất không hợp, có thể ra tay đánh nhau bất cứ lúc nào, Chu Phỉ vốn không hề chú ý đi nơi khác.
Nếu Tạ công tử lén lút đi vào, yên lặng ngồi, Chu Phỉ đại khái sẽ xem hắn như mục nấm mà cho qua, nhưng tệ ở chỗ hắn cứ quay đầu bỏ đi như gặp ma.
Vừa mới xoay người, Tạ Doãn liền phản ứng được là mình làm chuyện ngu xuẩn, lòng thầm kêu hỏng.
Nhưng lúc này dây hắn bứt đã động rừng, không thể xoay lại như chưa có gì xảy ra, chỉ có thể vừa an ủi mình là “kẻ trí giả tính ngàn điều, tất cũng có một điều sai” (1) vừa cầu nguyện Chu Phỉ mắt mù không thấy, vắt giò lên cổ chạy lẹ.
(1) Trích “Hoài Âm hầu liệt truyện” trong “Sử ký Tư Mã Thiên”.
Nhưng Chu Phỉ không mù, sao có thể không thấy?
Tạ Doãn vóc dáng cao lớn, vốn khá nổi bật trong đám đông, vừa vào lại ra, càng giống như con rận trên đầu tên trọc.
Chu Phỉ quét mắt qua, cảm giác bóng dáng kia rất quen, không thèm nghĩ ngợi liền đuổi theo, đến cửa, nàng mới hoàn hồn, đưa mắt nhìn, chỉ chút thời gian như vậy, người đã không còn bóng dáng.
Loại nhanh trí này, loại khinh công này…
Chu Phỉ lập tức khẳng định, tên đó tám chín phần là Tạ Doãn, tim nàng bỗng dưng đập điên cuồng, bước chân chậm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huu-phi/3225460/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.