Cốc Thiên Toàn đang muốn mở miệng, ngờ đâu vừa đề khí thì thấy trong ngực khí huyết cuồn cuộn, bèn vội cắn răng, âm thầm đánh giá Tạ Doãn, khó tránh hơi hoảng sợ, không biết từ đâu lại chui ra một cao thủ như vầy:
– Ngươi…
Tạ Doãn khép cây quạt buồn cười của hắn, im lặng chắn trước mặt Chu Phỉ.
Cốc Thiên Toàn nghi hoặc không thôi:
– Ngươi là ai?
Tào Ninh cuối cùng cũng đứng dậy nhờ sự nâng đỡ ba chân bốn cẳng của các thuộc hạ, hắn ta thở hổn hển, vô cùng chật vật, nhưng vẫn chậm rãi khoan thai như cũ, nhìn Tạ Doãn, lắc đầu nói:
– Triệu…
Tạ Doãn ngắt lời hắn ta:
– Kẻ hèn họ Tạ.
Tào Ninh gật đầu như thấu hiểu, biết nghe lời phải, sửa lời:
– Tạ huynh, tự ý dùng Thôi Vân Chưởng, huynh không muốn sống nữa sao? Huynh có ý đồ gì?
Cốc Thiên Toàn nghe ba chữ “Thôi Vân Chưởng”, toàn thân chấn động mạnh, bật thốt:
– Là ngươi, ngươi thế mà chưa chết!
Tạ Doãn trước tiên liếc Chu Phỉ, thấy nàng còn đứng được, bèn cười nói:
– Ta chưa tìm được chỗ thích hợp để đầu thai, gấp cái gì?
Các đệ tử vốn theo sau Mã Cát Lợi đều ngây dại, đến lúc này mới có người đầu óc choáng váng hỏi:
– Mã sư thúc? Chuyện… chuyện này là sao?
Lý Nghiên chen khỏi mấy người chắn phía trước:
– A Phỉ!
Giọng Lý Nghiên quá chói, bình thường giọng đã lớn, bây giờ gào to lại càng như một chiếc gai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huu-phi/3225452/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.