Trương Bác Lâm hét lớn một tiếng, đoạt trường thương trong tay một đệ tử bên cạnh, xung phong lên đầu làm gương.
Ngạnh công của chưởng môn Thiên Chung vô cùng vững chắc, Trương Bác Lâm bảo đao chưa già, vừa xông vào đám đông tựa như quả cầu sắt đặc ruột lao vào nước, rào rào ầm vang, chỉ chốc lát đã càn quét một đám lớn bọn áo đen, trường thương đập mạnh xuống đất, đá lát đường dày cỡ hai lóng tay lập tức thành bánh tráng chiên dầu, cực kỳ giòn xốp, nứt ra “mạng nhện” dữ tợn.
Chưa nói kẻ địch, ngay cả người mình cũng bị lần ra tay đá vỡ trời rung của ông dọa hết hồn, Lý Nghiên nhanh chóng lùi về sau nửa bước:
– Ôi mẹ ruột ta ơi…
Muội ấy kêu xong nhưng không được phụ họa, nghiêng đầu nhìn, thấy Chu Phỉ chống trường đao, ánh mắt băng qua hai phe địch ta đánh nhau hỗn loạn, nhìn một người ở xa xa.
Người đó đứng quá xa, không nhìn rõ bao nhiêu tuổi, chỉ có một dáng hình thấp thoáng, nam nhân như ngọc, mặc áo khoác dài, cổ áo có một vòng lông cáo phóng khoáng, ở Thục Trung này mặc thế mà không sợ bị ngộp nổi rôm, tay cầm một chiếc quạt, hông đeo bội kiếm, thoạt trông có vẻ cùng một kiểu đức hạnh chả ra sao giống Tạ Doãn, căn bản không nhìn ra được ai cao minh hơn ai… nếu không phải dưới chân ông ta giẫm một chạc cây.
Không phải thân cây thô to mà là một cành giòn nhất, nhỏ nhất trên cây, ước chừng chỉ có thể chịu nổi mấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huu-phi/3225439/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.