Chu Phỉ không né không tránh nhìn lại ánh mắt người thanh niên kia, mặt không cảm xúc, nhai kẹo.
Dáng vẻ thanh niên trên ngựa có thể nói là thanh tú, chỉ là mặtquá nhỏ dài, chân mày mảnh thành một đường, hầu như quét vào thái dương, nhìn vô cùng âm nhu, cằm hơi nhọn, môi mỏng, thêm vào đó là đôi mắt tựa mang theo chất độc, nhìn ai cũng giống như có mối hận giết cha cướp vợvới người ta, là “thiên đình bất bão mãn, địa các bất phương viên” (1)điển hình, ngoại hình tựa như chiếu theo hình mẫu “cay nghiệt bạc bẽo”trong sách tướng dân gian mà phát triển.
(1) Chế từ câu “thiên đình bão mãn, địa các phương viên”, làcâu nói về tướng tá con người, nghĩa là ‘đỉnh trán và cằm đầy đặn phúchậu’, còn anh này thì ngược lại.
Người thanh niên kia phách lối quát mắng:
- Thứ lo chuyện bao đồng ở đâu ra?
Chu Phỉ vốn định đáp trả một câu “Ta tưởng là yêu nghiệt phươngnào, hóa ra là chuột thành tinh”, kết quả lời đến bên mép lại không nóira được___tên Tạ Doãn kia không biết mua thứ kẹo gì mà làm dính chặtrăng nàng rồi.
Chu Phỉ vừa gặp chuyện bất bình rút đũa tương trợ, thực khôngtiện móc kẹo ra trước mặt mọi người, đành phải âm u lườm Tạ Doãn, caothâm khó dò bưng chén trà bên cạnh lên súc miệng.
Tạ Doãn không hiểu gì cả, còn tưởng nàng sau khi trải qua kiếpnạn sinh tử thì chững chạc lên không ít, trong lòng than thở: “Bao nhiêu người già bảy tám mươi tuổi cũng không quản được miệng mình, nàng cònnhỏ tuổi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huu-phi/3225404/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.