Chu Phỉ cho rằng dựa theo tính tình của mình, sẽ bấtchấp tất cả lao ra liều mạng với đám người đó, dù có mất mạng cũng phảisung sướng trước rồi nói sau.
Nhưng nàng không làm vậy.
Nàng cảm thấy có lẽ mình sẽ khóc lớn một trận, dù sao từ nhỏkhông ai dạy nàng rằng người lớn không được thể hiện buồn vui ra bênngoài, trước giờ nàng luôn muốn khóc là khóc, muốn cười là cười.
Nhưng nàng cũng không như vậy.
Trong nháy mắt, trên trời tựa như có phép thần thông nào đógiáng xuống, rất nhiều chuyện nàng đột nhiên không cần ai dạy mà tựhiểu.
Ngô Sở Sở khóc đến không đứng lên nổi, Chu Phỉ cưỡng chế kéo thắt lưng nàng ấy, xách nàng ấy đứng dậy.
Nàng áp sát lỗ tai nàng ấy, thì thầm:
- Muốn báo thù cho mẹ cô và đệ đệ cô không?
Ngô Sở Sở che miệng, liều mạng khống chế tiếng nức nở của mình, mặt đỏ lên tựa như sắp tắt thở.
- Vậy thì đừng khóc.
Chu Phỉ lạnh lùng nói:
- Người chết không thể báo thù.
Ngô Sở Sở nhắm mắt, móng tay bấm vào lòng bàn tay, toàn thân run lên như chiếc lá.
Thù hận giống như một ngọn lửa lạnh lẽo, có thể dùng lục phủ ngũ tạng của con người làm mồi dẫn, trong nháy mắt đốt ra tinh khí thần đặc biệt, chỉ trong phút chốc, Ngô Sở Sở thật sự ngừng khóc, hô hấp cũngbình ổn hơn ban nãy không ít.
Chu Phỉ tỉnh táo nghĩ: “Động tĩnh lớn thế này, cổng thành hẳn đã đóng rồi, chúng ta không có xe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huu-phi/3225389/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.