Có câu nghé con không sợ cọp, trong lòng nghé nghĩ gì không thể nào kiểm chứng, dù sao Chu Phỉ bị thiếu mất dây thần kinh sợ.
Chung quanh tối lửa tắt đèn, kỹ năng giang hồ cơ bản “hủy thidiệt tích” của nàng còn chưa kịp xuất sư, càng khỏi phải nhắc tới kỹnăng cao cấp hơn “truy tung ngàn dặm”. Dọc đường nàng đuổi theo gậpghềnh trắc trở, không phải suýt bị phát hiện thì là suýt bị mất dấu. Chu Phỉ không quen địa hình, cảm giác phương hướng cũng có vấn đề, nàngchạy được một nửa liền phát hiện mình không biết đâu là hướngbắc____nhưng nàng lại không hề để ý, định khi nào về hẵng tính, giờ đuổi theo quan trọng hơn.
May thay, hai kẻ bịt mặt này chắc là cảm thấy ở địa bàn của mình sẽ không chút sơ hở nên rất bất cẩn, đi không nhanh, dọc đường cây cốium tùm mà họ lại đi ngược chiều gió, với Chu Phỉ mà nói hầu như tập hợpđủ thiên thời địa lợi, tuy hơi vất vả nhưng tốt xấu gì cũng đuổi theođược.
Hai kẻ bịt mặt này đi vào một con đường nhỏ giữa núi, Chu Phỉchui trái chui phải, nàng vốn đã mù đường, càng lúc đầu óc càng choángváng. Nàng đi như đi mê cung không biết qua bao lâu, chợt nghe thấytiếng người, ngẩng đầu nhìn lên thì giật mình.
Trong chốn núi non hoang vắng này lại có một trại với không ít trạm gác và ánh đuốc lẻ tẻ.
Địa thế nơi đây hẹp dài, kẹp giữa hai ngọn núi, đường núi khúckhuỷu quanh co, nhìn không thấy phía trước có gì, nơi cao ẩn hiện cầutreo, ánh đuốc chiếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huu-phi/3225377/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.