Nhóm Vương lão phu nhân đi cả quãng đường đều không nguykhông hiểm, thỉnh thoảng có đạo chích bám đuôi thì Đặng Chân sai một hai đệ tử cũng lo liệu được. Nào ngờ càng đến gần Nhạc Dương, lá gan củabọn cường đạo ngược lại lại càng lớn.
Bọn người đó giống như đám ruồi nhặng, đánh hơi được chút mùi là bu lại__thôn làng đã bị ép khô không còn dầu mỡ nhưng đoàn xe ngựa củaVương lão phu nhân lại vô cùng nổi bật.
Nương tử của lý chính tiện tay nhặt một cây chổi trụi lông giơngang người, bà quanh năm vất vả, tất cả công việc gánh nước chẻ củi cày cấy chăn nuôi đều do bà đảm nhiệm, lâu ngày tôi luyện ra thân thể rấtcường tráng, nhìn hai tên cướp che mặt này, bà biết tránh không thoátthì không chịu yếu thế cầu xin mà phỉ nhổ, tức giận nói:
- Cạo lông dê, cắt rau dại không phải ngày nào cũng làm, tụi bây người đã giết rồi, tiền đã cầm rồi, mẹ kiếp còn muốn cái gì nữa?
Bàn tay Chu Phỉ vươn ra định kéo bà lại dừng giữa không trung,nàng chớp chớp mắt hai cái, luôn cảm thấy chuyện này không giống nhưtrong tưởng tượng của nàng.
Tên cướp che mặt ấy cười khẽ, cố ý đè ép giọng, nói:
- Cắt trụi đám cũ thì đám mới tới mà, vị nương tử này đừng bắtnạt ca ca đây không biết hàng, mấy con ngựa sau viện cao to béo tốt,đáng tiền hơn cô lắm. Tối nay xem ra là sao may mắn chiếu rọi, để bọn ta phát tài, việc này phải ghi lại công lao cho thôn các cô, về sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huu-phi/3225375/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.