Nhưng Chu Phỉ lại không hề hoảng.
Nếu một người ngày ngày chui ra chui vào lưới dây trận, vô sốlần cọ xát với đám dây có thể gọt vàng chặt ngọc nghiền đá tảng, đồngthời tập mãi thành quen… thì thứ có thể khiến nàng hoảng loạn thực không nhiều lắm.
Chu Phỉ không cần kiên trì đỡ chiêu kiếm này của Lý Cẩn Dung,nàng xem cọc gỗ như đá tảng, nghiêng người né ra một góc độ, vô cùng“tránh nặng tìm nhẹ” giơ thanh đao nát rỉ sét lên trên, đỡ lấy trọngkiếm của Lý Cẩn Dung theo cạnh nghiêng, vỏ đao vô cùng dỏm, chỉ có mộtlớp sắt chống đỡ, còn phần lớn nguyên liệu đều là gỗ, bị trọng kiếm gọtxuống một lớp gỗ, kình lực hai người giằng co nhau, lớp gỗ bị gọt kéodài không ngừng, nếu có người nhìn kỹ sẽ thấy lớp gỗ đó có bề rộng nhưnhau từ đầu đến cuối.
Liền theo đó, lớp gỗ đó đứt ra, cổ tay Chu Phỉ quả quyết trởmình, trường đao bẩy lên, nàng mượn lực của Lý Cẩn Dung đưa bản thân lên chỗ cao hơn trên cọc gỗ.
Vương lão phu nhân “ồ” một tiếng, nheo mắt lại, ngón tay thi thoảng vuốt đầu gậy trong tay.
Trong 48 trại, lúc mới nhập môn là mỗi sư phụ tự dạy đệ tử củamình, nhưng đệ tử khi đã học xong cơ sở, bắt đầu chính thức học võ côngthì giữa các môn phái đều không có ranh giới, đệ tử chỉ cần còn tinh lực đều có thể học công phu nhà khác bất cứ lúc nào, các trưởng bối đềubiết việc này nên chỉ cần có thời gian sẽ đồng ý dạy, do đó Chu Phỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huu-phi/3225372/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.