Chờ Lý đại đương gia đi rồi, Chu Dĩ Đường mới nhẹ nhàng hỏi:
- Có đau không?
Chu Phỉ bị câu nói này khơi lên nỗi uất ức tày trời mà vẫn cứ mạnh miệng, đưa tay xoa mặt, cứng rắn nói:
- Dù sao cũng chưa chết.
- Tính tình thối, y hệt mẹ con.
Chu Dĩ Đường thở dài, vỗ vỗ sau gáy nàng, chợt nói:
- Hai mươi năm trước, gian tướng Bắc đô Tào Trọng Côn mưu nghịch soán vị, năm đó mười hai người văn võ bá quan liều mạng che chở ấu chúa rời cung, xuôi nam lấy rạch trời làm ranh giới, dựng nên Nam triều HậuChiêu bây giờ, từ đó chiến tranh liên miên, chính trị hà khắc như hổ.
Cái tật lúc trò chuyện phải dông dông dài dài để “gợi hứng” nàycủa Chu Dĩ Đường sợ là không sửa được ______cũng tức là trước khi vào đề tài chính thì phải nói đông nói tây một hồi, Chu Phỉ ù ù cạc cạc ngheông nói về lịch sử cũng không hề ngắt ngang, vẻ mặt tập mãi thành quennghiêm túc lắng nghe.
- Kẻ bất bình khắp nơi đua nhau khởi nghĩa, tiếc là không địchlại tay sai của ngụy triều Bắc đô, trong số họ người thì chết người thìtrốn vào Thục Sơn nhờ vả ông ngoại con, thế là ngụy đế Tào tặc chỉ huyđánh Thục, từ đó gọi 48 trại chúng ta là “thổ phỉ”, ông ngoại con là anh hùng hào kiệt đương thời, nghe cái gọi là “thánh chỉ” của Tào tặc thìcười to một trận rồi sai người dựng thẳng cờ lớn của 48 trại, tự phong“Chiếm Sơn Vương”, dứt khoát biến hai chữ “thổ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huu-phi/3225360/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.