Sáng sớm, ta ngồi trên chái nhà, đưa tay lên miệng liếm liếm, rồi bôi bôi lên mặt, đứa cháu của Trung thúc đứng trên đất, ôm bình sữa chỉ chỉ ta hô lớn: “Gia gia Gia gia Con mèo rửa mặt kìa, trời hôm nay chắc muốn nổi bão quá!”
Khoa trưởng nhập vào con tắc kè, nằm nhoài bên tai ta nói: “Tiểu huynh đệ, ngươi yên tâm, ngày hôm nay ta sẽ luôn ẩn thân bên cạnh ngươi. Xảy ra chuyện gì còn có ta. Hiện tại cảm giác thế nào”.
Ta gãi gãi lỗ tai: “Cũng không tệ lắm, cách mặt đất gần rồi, đến tận nơi xem sao”. Bốn cái chân dễ dàng thăng bằng đứng lên, lão tử một hơi hít sâu, nhún người hướng phía mặt đất nhảy xuống, tiếp đất an toàn. Làm mèo, chính là đơn giản như vậy. Ta cong lưng, giũ lắc lông mao. Tiếc là vẫn không giũ hết được một đống bọ chét trên người.
Con mèo bị lão tử nhập hồn thật ra ta đã biết nó từ lâu, nó là sủng vật duy nhất của Thái vương phủ, là gia sủng của lão Hứa bên phòng gác cổng. Suốt ngày du đãng trên mấy cái nóc Thái vương phủ mà tắm nắng. Tướng mạo con mèo này cũng coi như xốc vác, mấy cọng râu mép dài khiến ta khá yêu thích. Vì đã hai tuổi, nên không sợ người. Phỏng chừng do quá béo tốt, ban ngày chỉ thấy nó nằm ngủ.
Hơn nữa, con mèo này là một con mèo vằn chính cống, thế mà lão Hứa cứ khăng khăng gọi nó là Hổ Bì, chuyện này vẫn khiến lão tử nghi hoặc khó hiểu.
Da hổ, tuy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huu-nhat-xuan/2430656/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.