Hôm sau trời chưa sáng ta đã rời giường, mặc xiêm y rón ra rón rén tự đi tìm nước rửa mặt. Ta thừa nhận hôm nay lão tử có chút trẻ con, nhưng cũng hết cách rồi, đành trơ mắt nhìn từng người từng người ra đi. Chuyện này lão tử cản không được. Không biết làm gì khác bèn ra ngoài trốn một ngày, chờ ai nên đi thì đi cho xong. Đỡ được tiền mua khăn (ý anh là bớt tiền mua khăn lau nước mắt!:v).
Trời mờ mờ sáng trên phố vẫn chưa đông người. Chỉ có chợ rau thật náo nhiệt, ta vào trong một sạp hàng bán chè trà dầu (1) trước cổng chợ ngồi xuống. Làm một bát chè trà dầu, ăn hai cái trứng luộc nước trà (2).
Chợ rau rộn ràng toàn là dân trồng rau với buôn lái vội vàng trao đổi hàng hóa. Ngõ hẻm trong góc đường có một gánh hát, có thể nghe thấy thấp thoáng âm thanh không ít người đang i i a a luyện giọng. Ta trước đây còn đứng ở tường viện bên ngoài gánh hát, nghe thấy bên trong hát hai đoạn hí kịch nhỏ. Câu từ không nhớ rõ, có điều thổi kèn kéo đàn đều rất tưng bừng. Đủ chất náo nhiệt.
Có lần trở lại An vương phủ uống rượu, An vương cũng mời một đoàn hí kịch nhỏ, ở trong vườn dựng đài ca hát. Hát là tình hí, lão tử nghe mệt mỏi buồn ngủ muốn chết. Lại nói, lão tử làm Thái vương đã lâu, vẫn chưa từng mời gánh hát vào phủ hát bao giờ. Làm vậy thì phô trương quá nên không làm. An vương quý phủ lần đó, mấy cây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huu-nhat-xuan/2430639/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.