Theo tình trạng của Phù Khanh Thư bây giờ, xem ra ý muốn một chưởng đập chết ta cũng có luôn rồi. Nhưng Phù công tử là ai? Đường đường là tiểu hầu gia của An Quốc phủ, thuộc lòng tứ thư ngũ kinh nhân nghĩa lễ tiết. Cho dù mặt có tái mét cũng cố banh miệng ra mà cười, một câu rít qua kẽ răng, “Không biết công tử đêm hôm khuya khoắt đến bỉ phủ cầu chuyện gì?”
Ta thở dài trong bụng, thật đáng thương, tội gì tự làm khổ mình như vậy. Bắt đầu nghiêm mặt, chỉnh đốn thần sắc, nghiêm túc trang trọng hỏi Phù Khanh Thư, “Phù công tử, ta thấy ngươi là người tập võ. Ngươi cũng biết, như thế nào là hiệp nghĩa đúng không?”
Phù Khanh Thư nói, “Xin chỉ bảo.”
Trăng sáng sao thưa, sân nhà yên tĩnh, ta điều chỉnh góc độ, đứng nơi đầu gió, nâng hai tay. Gió mát lay động góc áo của ta và Phù Khanh Thư. Đột nhiên trời đất như rộng mở, một cỗ chính khí từ đan điền chậm rãi dâng lên.
Ta cười nhẹ, “Hiệp nghĩa hiệp nghĩa, hành nghiệp trượng nghĩa. Tay cầm bảo kiếm lòng mang thiên hạ, cướp của người giàu chia cho người nghèo, cứu vớt sinh linh, trợ giúp người già trẻ nhỏ, mới có thể xứng với hai chữ [đại hiệp]! Phù công tử, nếu ngươi là người tập võ, vậy không được phụ hai chữ này. Cho nên hôm nay huynh đệ nhờ ngươi một chuyện, ngươi nhất định là phải đáp ứng.”
Khóe miệng Phù Khanh Thư hơi co giật, tựa như muốn nói gì đó, lại bị ta chặn họng, “Phù công tử, ta thấy ngươi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huu-nhat-xuan/2430570/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.