Sáng hôm sau, ta như bà thím ngồi ôm lấy cái gương, cau mày thở dài than ngắn, không biết có nên đấm bầm nốt mắt còn lại cho nó cân không. Phù tiểu hầu gia là người luyện võ, ra tay không nhẹ. Mắt trái của ta sưng lên như quả hạnh, tím tím xanh xanh. Ta đau suốt một đêm, tự vả miệng cũng suốt một đêm, mặt đỏ bừng.
Do dự cả tiếng đồng hồ mới thò mặt ra ngoài, không ra cũng sẽ có người vào. Đằng nào cũng phải gặp người khác. Chuyện đáng xấu hổ dám làm thì cũng dám nhận. Dù sao, ta bi tráng nghĩ, ôm đàn ông cắn một miếng đối với tiểu vương gia cũng chả phải hiếm lạ gì.
Cũng may, bọn hạ nhân thấy mắt của ta đều không dám nhìn, không kẻ nào dám lắm miệng. Tiểu Thuận im lặng theo sau ta, ta liếc thấy Tô Diễn Chi, mặt nhất thời nóng lên, từ trong ra người đều thấy mất tự nhiên. Mẹ nó, chuyện gì cũng trải qua rồi, còn sợ khỉ gì chứ!
Tô công tử và Hoa Anh Hùng đều nhanh chóng ngậm miệng, mười bảy vị công tử còn lại cùng Uông thám hoa đều nhìn vào mặt ta, trợn mắt há mồm. Thần Phong công tử buột miệng hỏi, “Vương gia, mắt của ngài ….” Ta không biến sắc trơ mặt nói, “Tối hôm qua đi tiểu đêm đụng phải khung cửa.”
Hoa Anh Hùng ngồi ở góc phòng, đầu cúi gằm xuống. Tô công tử từ đầu đến cuối cũng không liếc ta một cái.
Ăn xong điểm tâm, bọn công tử đều tự động giải tán. Ta gõ cửa phòng Tô Diễn Chi, “Tô công tử, chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huu-nhat-xuan/2430566/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.