a lại đụng mặt tên nhóc họ Phù ở trong tửu lâu đệ nhất kinh thành, lúc ấy ta đang mải nhấm nháp món chân giò thủy tinh đặc sản hàng đầu của tửu lâu. Phù công tử quả là thú vị, thấy ta rõ ràng là nhăn mặt nhíu mày trông không được vui, đừng nói đến cấp bậc lễ giáo chu toàn mà lại đây chào hỏi ta.
Ta ha ha ứng phó một câu, ”Phù công tử, xin chào.” Lại cúi đầu tiếp tục gặm móng heo. Tên người hầu đứng bên cạnh Phù công tử lên tiếng có vẻ không vui: “Vị công tử này sao có thể nói chuyện với thiếu gia nhà ta như vậy?”
Ta ngóc đầu khỏi cái móng heo ngước lên nhìn hắn, Phù Khanh Thư quát, “Không được vô lễ.”
Người hầu tiểu ca lại cho thêm một câu: “Ngươi có biết thiếu gia nhà chúng ta là ai không?”
Ta vui vẻ nói, “Thiếu gia nhà ngươi kêu là Phù Khanh Thư, ta biết.” Người hầu tiểu ca nhìn ta như nhìn củ cải: “Công tử vừa tới khinh thành đúng không?”
Ta cúi đầu dòm cái móng heo. Có phải tại hồi nãy to cắn to quá nên vị tiểu ca này nhìn ra tướng nghèo kiết hủ lậu của ta không?
Người hầu tiểu ca hừ mũi một cái: “Công tử cho dù từ nơi khác tới, cũng không thể không nghe nói đến thân phận tiểu hầu gia nhà ta. Trên đời này ai còn không biết An Quốc hầu Phù gia?”
Oh, trách nào đến một tên người hầu cũng to mồm thế, thì ra Phù Khanh Thư là một tiểu hầu gia. Cưng à, ngươi không biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huu-nhat-xuan/2430555/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.