13 (P2) (Hoàn)
Ta mua một ngôi nhà mới toanh ở ven hồ Thái Hồ.
Phong thủy tốt, vị trí tốt, tìm yên tĩnh trong náo nhiệt, đặc biệt thích hợp dưỡng lão.
Sẽ thật tuyệt nếu không có ai đó bên cạnh.
Ta: "Thái tử điện hạ, Hoàng hậu nương nương đã tám lần gửi thư thúc giục người. Người có thể vui lòng nhấc cái mông cao quý của mình lên, dậy khỏi ghế dựa của ta và nhanh chóng trở về kinh thành được không?"
Lễ hội Thanh Minh đều đã qua.
Nhiều người tế tổ đều đã trở về rồi.
Mùa xuân tươi đẹp, hoa rơi như tuyết.
Ta và Tiêu Nham mỗi người ngồi một chiếc ghế, có một bàn trà ở giữa, cùng nhau phơi nắng, uống trà và thổi khí.
Không ai muốn dậy, như thể có thể nằm đó cho đến địa lão thiên hoang.
Nghe được lời của ta, Tiêu Nham uể oải đáp: “Ngày mai.”
Ta tức giận: "Hôm qua người cũng nói như vậy! Còn hôm kia! Ngày hôm trước nữa!"
Ở chỗ của ta ăn uống thì thôi đi, lại còn không trả tiền.
Tiêu Nham trầm mặc hồi lâu, lấy cuốn sách trong tay che mặt, thấp giọng nói: “Giang Nam cách Trường An quá xa.”
Ta:"......"
Ta đứng dậy và bước tới chỗ hắn.
Ta nói: “Tiêu Nham, ta biết người thích ta.”
Ta nói: “Cảm ơn vì đã thích ta, cảm ơn vì đã không ngại ngàn dặm xa xôi đến gặp ta, ngày đó rời cung đã không từ biệt người đàng hoàng, thành thật mà nói, ta rất hối tiếc, cảm ơn người đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huu-huu-tieu-nham/3333800/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.