3
Trong năm năm, ngày nào ta cũng chứng kiến Tiêu Nham diễn tìm chết.
Khuôn mặt có chút trẻ con mới lần đầu gặp gỡ đã dần trở nên không thể chê vào đâu được, chỉ cần có hắn ở bên cạnh, những người khác đều sẽ trở thành nền cho hắn.
Nói như vậy, chỉ cần Tiêu Nham không phát bệnh, hắn chính là hoàng tử hoàn mĩ nhất.
Thật không may, hắn không lúc nào không phát bệnh.
Chẳng hạn, lúc này hắn đang tựa người bên cửa sổ, ánh mắt còn buồn hơn cả cơn mưa xuân không ngừng phía sau.
“Hựu Hựu, không có ngươi tại trước giường hát, ta thực sự không ngủ được.”
Ta mặt không biểu tình, đi tới đóng cửa sổ lại: “Thần chưa bao giờ hát bài nào cho điện hạ cả!”
“Nếu ngươi đã tự nhận ra sai sót của mình, cô đáp ứng nàng, sẽ cho phép ngươi bắt đầu bù đắp từ tối nay,” Hắn mỉm cười và đưa tay ra khỏi cửa sổ, “Mau đến đây.”
Lời còn chưa dứt, Tiêu Nham liền hắt hơi mấy cái.
Những hạt mưa thỉnh thoảng sẽ theo gió rơi vào hành lang, mặc dù không nặng hạt nhưng nếu hắn tiếp tục đứng có thể sẽ bị ướt.
Tiêu Nham bởi vì từ nhỏ đã không thích ăn uống, sức khỏe không tốt, một khi hắn mắc bệnh, tất cả người Đông Cung đều đừng hòng sống tốt.
“…” Ta trong lòng thầm mắng, đóng cửa sổ lại, đem đèn đi ra ngoài, cầm lấy chiếc ô ở cửa.
"Điện hạ, thần nhắc lại lần cuối cùng, thần tên Lý Phù Song. Ngài hoặc là theo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huu-huu-tieu-nham/3333789/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.