Hứa Nguyệt Lượng trừng mắt, hồi lâu vẫn chưa lấy lại tinh thần. 
Uống quá nhiều đầu óc nàng choáng váng, không thể nhớ lại những việc cụ thể trước và sau đó, nhưng giác quan của nàng rất nhạy bén, các tế bào cơ thể giống như ghi nhớ, khiến nàng nhớ đến một khí vị quen thuộc. 
Khí vị của Lâm Ỷ Miên, mùi thuốc khử trùng trong bệnh viện dày đặc, sẽ che đậy một ít. 
Trong lén lúc tiếp xúc, sẽ gây nghiện, cảm giác càng ngày càng đặc biệt, càng ngày càng mãnh liệt. 
Hứa Nguyệt Lượng thích mùi hương này, nàng đã từng nghĩ có nên hỏi bác sĩ Lâm loại nước hoa nào mà cô đang dùng hay không. Vậy nàng có thể mua, xịt trong nhà, xịt lên gối, giống như có thể nhìn thấy người này mọi lúc mọi nơi. 
Cho nên khí vị này không đáng tin cậy nhất, đã trở thành tiêu chí nhận biết duy nhất. 
Cá đầu xanh mê người, trầm mặc lại kỳ quái có hương vị tương tự. 
Không, hiện tại có vẻ như phải tin tưởng vào trực giác của chính mình hơn, đó chính là cùng một mùi hương. 
Hứa Nguyệt Lượng bật cười, nàng vùi vào trong ngực Lâm Ỷ Miên, cúi đầu hít một hơi dài. 
Mùi hương mê người ngọt ngào xâm nhập vào cơ thể khiến nàng bất giác có chút xao động. 
"Em biết ~" Hứa Nguyệt Lượng ôm lấy eo Lâm Ỷ Miên, "Em đã ngửi thấy, em đã đoán được, chỉ là em không dám tin mà thôi ~~" 
Nàng rầm rì: "Không dám tin chị lại tốt với em như vậy. Thực xin lỗi Ỷ Miên, em làm chị chịu khổ..." 
Lâm Ỷ Miên nói: 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huu-hanh/947070/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.