Hạnh Gia Tâm rất vui vẻ.
Trước kia nàng cảm thấy không cần phải chia sẻ chuyện của mình cho người khác, nhưng hiện tại nhìn biểu cảm phong phú của Đàm Kỳ, nàng cảm thấy chia sẻ thật là một chuyện thú vị.
Uống một ngụm sữa chua, Hạnh Gia Tâm giơ tay chọc chọc cánh tay Đàm Kỳ đang nằm bò trên bàn.
“Cậu không ăn cơm à?” Nàng hỏi.
“Không ăn…” Đàm Kỳ hữu khí vô lực.
“Làm sao vậy?” Hạnh Gia Tâm nhìn hắn, “Cậu cảm thấy đây là một chuyện không tốt sao?”
Đàm Kỳ không cách nào trả lời, loại chuyện này, làm sao có dùng tốt hay là không tốt để hình dung.
Tuy rằng hắn thường nói đùa chọc Đàm Hữu, nói cô cứ tiếp tục như vậy sẽ không có ai thèm, nhưng nếu thật tới lúc chị hắn thích con gái, Đàm Kỳ ngũ vị tạp trần.
Hắn không biết vì sao cô gái xinh đẹp đối diện có thể chân thành hồn nhiên như thế, ở trong đầu hắn rốt cuộc vẫn sẽ suy xét càng nhiều chuyện thế tục, tỷ như nếu Đàm Hữu thật sự ở bên Hạnh Gia Tâm, hai người còn phải trải qua bao nhiêu trắc trở trong sinh hoạt.
Đầu tiên, mẹ chắc chắn sẽ không đồng ý, người phụ nữ với tư tưởng bảo thủ kia nhất định sẽ cảm thấy đây là biến thái, bà ấy xem trọng mặt mũi, cứ việc đã sống đến không còn chút mặt mũi nào, nhưng bà vẫn như cũ vô cùng để ý cái nhìn của người khác.
Có lẽ là thiếu cái gì thì càng muốn muốn cái đó.
Đàm Kỳ lung tung rối loạn mà suy nghĩ một đống lớn, sau đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huu-hanh/947009/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.