Ở nơi xa xôi có pháo hoa từ dưới mặt đất dâng lên, Đàm Hữu cũng cười rộ lên.
Tư thế này làm cô cười rất kỳ quái, cô vỗ vỗ cánh tay Hạnh Gia Tâm: "Mình không quên, mình không có quên, ngoan, buông mình ra."
Hạnh Gia Tâm bẹp miệng, Đàm Hữu cảm thấy nàng thật là đặc biệt, rõ ràng có rất nhiều chuyện nàng đều không thèm để ý, nhưng một khi bắt được một sự kiện nào đó, bất luận thế nào cũng phải có một cái kết quả.
Cô từ trong túi móc ra một cái hộp, đưa tới trong tầm tay Hạnh Gia Tâm: "Không lừa cậu chứ, thực sự có."
Hạnh Gia Tâm nhìn chằm chằm hộp, vẻ mặt oán niệm.
"Sao vậy? Không thích à?" Đàm Hữu có chút chột dạ.
Cô hầu như chưa từng tặng quà cho người khác, cuộc sống của Hạnh Gia Tâm hoàn toàn không cùng một cấp bậc với cô, ngày thường mua chút đồ ăn dỗ nàng còn có thể làm được, thật tới loại thời điểm chính thức tặng quà thế này, Đàm Hữu cũng không có một chút chắc chắn nào.
Thứ này, ngày hôm qua cô và Đàm Kỳ thương lượng thật lâu, buổi sáng hôm nay chạy đi vài quầy chuyên doanh ở trung tâm thương mại mới mua được.
Hạnh Gia Tâm buông cô ra, cúi đầu nhìn chằm chằm món đồ trong tay cô, vẫn không ra tiếng.
Này thật đúng là khá biệt quá lớn so với bộ dáng ăn mấy cái bánh quy nhỏ liền vô cùng vui vẻ ngày thường.
Tay Đàm Hữu cầm hộp đều sắp chịu không nổi, cô cười cười, có chút xấu hổ: "Không thích thật à, thật xin lỗi, mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huu-hanh/947000/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.