Buổi tối hôm nay Đàm Hữu thế mà lại mất ngủ, tuy rằng chẳng qua là nằm ở trên giường giương mắt nhìn một giờ đồng hồ, nhưng này đã xem như một dấu ấn nồng đậm rực rỡ trong số mấy lần mất ngủ ít ỏi của nàng.
Dĩ vãng là nàng buồn rầu đến ngủ không được, lần này là không nghĩ ra.
Nàng không phải đồ ngốc, người khác đối tốt với nàng nàng tự nhiên sẽ cảm giác được, huống chi là cô nàng họ Uông hành động rõ ràng như vậy, cái ôm cuối cùng kia giống như là trên trời rớt xuống một tiên nữ, thẳng tắp mà đập vào trong lòng ngực của Đàm Hữu.
Thật thơm thật mềm a, thật làm cho người ta nghĩ mãi mà không rõ.
Vì sao phải ôm nàng đây? Vì sao đi ngang qua thì muốn gặp mặt nàng? Vì sao đưa ly nước rồi còn phải đưa cơm hộp, Đàm Hữu nàng thoạt nhìn thiếu cơm ăn như vậy sao?
Đàm Hữu xoay người, hai bạn cùng phòng của nàng đã ngủ say, dì lao công ngẫu nhiên sẽ nghiến răng, bác gái vệ sinh vẫn luôn ngáy một hơi thật dài.
Đàm Hữu giơ tay nhéo nhéo trên người mình, gầy thì gầy, nhưng vẫn có thịt, không đến mức thoạt nhìn đáng thương như vậy đi.
Di động bên gối sáng lên, Đàm Hữu chui vào trong chăn, che lại mình, sau đó click mở di động.
Cô nàng thật nghe lời, nàng bảo chia sẻ vị trí hiện tại thì cô nàng thật sự gửi vị trí, nàng sợ buổi tối gọi xe về nhà sẽ xảy ra chuyện ý muốn, vẫn luôn câu được câu không mà trò chuyện với cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huu-hanh/240515/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.