Trương Minh thật sự không sao hiểu nổi.
Hắn cũng không cảm thấy chính mình làm chuyện gì "cần xin lỗi", hơn nữa một người là công nhân khuân vác tới chở hàng, một người còn lại là sư đệ cùng nhau học tập làm việc, mặc kệ nói như thế nào, Hạnh Gia Tâm hẳn phải thân thiết với hắn hơn mới đúng
Nhưng hiện tại, Hạnh Gia Tâm thế nhưng thật không hiểu nổi mà kêu hắn xin lỗi một người ngoài?
Trương Minh nhìn công nhân khuân vác cách đó không xa, nàng thấp đầu, dáng vẻ như chuyện không liên quan đến mình.
Trương Minh lại nhìn về phía nữ thần, Hạnh Gia Tâm vẫn là biểu tình kia, vẫn là ngữ điệu đó, lặp lại một lần nữa: "Xin lỗi cô ấy."
Trương Minh nhịn không được, hắn đề cao thanh âm nói: "Xin lỗi cái gì chứ?"
Hạnh Gia Tâm nói có sách mách có chứng: "Cô ấy hảo tâm giúp cậu, cậu không cảm kích thì thôi, thái độ còn đặc biệt kém."
"Rõ ràng là em lại đây giúp cô ta mà?" Trương Minh giơ tay đập lên thiết bị ở bên chân một chút, nghe "phanh" một tiếng.
Hạnh Gia Tâm chán ghét nhăn mày lại.
Biểu tình chán ghét này thật sự quá rõ ràng, Trương Minh lập tức luống cuống.
Hắn chỉ là nhất thời cảm xúc kích động, hắn còn chưa quên mục đích lại đây, hắn là tới lưu lại ấn tượng tốt với nữ thần, cũng không phải tới làm nữ thần chán ghét.
Hắn há miệng thở dốc, đang muốn nói chuyện, Hạnh Gia Tâm đột nhiên bày xuống tay, nói: "Không cần cậu giúp, cậu trở về đi."
"Sư tỷ," Trương Minh nhanh chóng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huu-hanh/240511/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.