Giờ hợi đêm đó, Nguyễn Nhược Nhược vẫnchưa chịu xuất phủ. Lý Hơi giận, nàng so với Lý Hơi còn giận hơn, bấtquá thói quen đã hình thành, lúc này dù bản thân không chịu ra ngoàinhưng cũng không thể cản nổi tiếng gào thét trong đầu, “Hừ, còn muốn cho ngươi thông qua ba tháng tìm hiểu, nhìn biểu hiện của ngươi thế này, ta phải kéo dài thời gian tìm hiểu mới được”. Trong lòng nàng âm thầm nổisóng.
Nói thế nào thì nói, Nguyễn Nhược Nhượctrong phòng cũng đứng ngồi không yên, giống như họa mi bị nhốt tronglồng cứ nhảy tới nhảy lui không ngừng. Hạnh Nhi ở một bên cười nói,“Tiểu thư, người đi qua đi lại cả đêm rồi, ta nhìn người cũng bị hoa mắt a!”.
“Nhiều chuyện”, Nguyễn Nhược Nhược sân si nàng.
“Người tối nay không ngồi yên như vậynguyên nhân nhất định là vì chưa xuất phủ. Tại sao tối nay tiểu thưkhông đi? Là Diêu công tử không thể đến sao?” Hạnh Nhi đúng là một nhađầu lắm chuyện.
Nguyễn Nhược Nhược không đáp, chỉlà…không biết Lý Hơi sẽ đứng bên ngoài chờ đến bao lâu. Đã cuối thu rồi, tiết trời se lạnh, trong gió đã cảm nhận được hàn khí, tiểu tử này…chờkhông thấy nàng nhất định sẽ không chịu đi, không khéo lại ngã bệnh. Vừa nghĩ đến điều này, nàng bật dậy bước nhanh đến cửa sau Nguyễn phủ. Đẩycửa nhìn ra, đúng là có một thân ảnh nép trong bóng tối ảm đạm đang chờnàng. Cơn tức giận trong lòng Nguyễn Nhược Nhược nhất thời tan thành mây nói, “Ngốc tử, đợi bao lâu rồi?”, ngữ khí yêu kiều mềm mỏng.
Không ngờ người trả lời lại là Tần Mại,“Nguyễn tam tiểu thư, Tiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huu-duyen-thien-nien-tuong-hoi/1611683/chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.