Bên hồ Ngưng Bích, bầu trời đêm xanh lamtrong suốt, một vầng trăng non thấp thoáng mơ hồ. Từ thật xa, NguyễnNhược Nhược đã trông thấy thân ảnh của Lý Hơi. Hắn mặc một bộ trường sam màu trắng bạc, đứng yên bên bờ hồ như tượng ngọc. Hắn đã đợi ở đây baolâu rồi? Thân hình kia khắc sâu vào bóng đêm âm trầm, nửa minh bạch nửaám muội, cảm giác như đây chính là mộng cảnh trần gian. Nguyễn NhượcNhược nhất thời không nỡ kinh động đến hắn, nàng ngắm nhìn một hồi lâumới lên tiếng gọi, “Lý Hơi”.
Thanh âm cực thấp, lời nói vô cùng nhẹnhàng, phảng phất như chân hạc chạm xuống mặt nước, không khí nửa điểmcũng không rung động. Nhưng Lý Hơi lại nghe thấy rất rõ. Hắn xoay người, nhìn chính xác phương hướng Nguyễn Nhược Nhược đang đứng. Trong bóngtối, nụ cười của hắn lóe lên như tia lửa ấm áp.
Ba bước làm thành hai bước, Lý Hơi tiếnđến đây, sóng mắt ôn nhu như mặt hồ Ngưng Bích, “Diêu Kế Tông nói làngươi muốn tìm ta. Là…nhớ ta sao?”
Nguyễn Nhược Nhược ngẩn ra, Diêu Kế Tôngcòn chưa nói nguyên nhân nàng đến tìm hắn sao? Tỉnh thần lại, nàng chỉmỉm cười, “Đúng rồi, ta muốn gặp ngươi, một ngày không gặp tựa như cáchbiệt ba thu”.
Lý Hơi cười như một đóa hoa khai nở đến cực hạn.
“Ta cũng muốn gặp ngươi, cả ngày đều nghĩ đến ngươi”, thanh âm của Lý Hơi êm đềm du dương, “Sáng sớm lúc ta racửa, nghĩ đến ngươi hẳn còn đang ngủ; khi mặt trời lên cao ba sào, takhông biết hoa hồng đã chuyển đến tay ngươi chưa; lúc cùng phụ thân làmviệc ở lễ bộ, ta nghĩ không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huu-duyen-thien-nien-tuong-hoi/1611675/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.