Khi Nguyễn Nhược Nhược tỉnh giấc, bênngoài mặt trời đỏ ửng đang lên cao. Ánh sáng theo khe hở khung cửa sổchui vào phòng. Nàng bước chân xuống giường, ngủ một giấc thật là thoảimái a!
Hạnh Nhi đang cầm một bó hoa đi vào, sắcmặt hưng phấn còn đỏ hơn bó hoa hồng trên tay, “Tam tiểu thư, có ngườiđưa tới bó hoa này, nói là gửi cho người!”
Cái gì? Tặng hoa? Nguyễn Nhược Nhược hoài nghi mình vẫn còn chưa tỉnh ngủ, đầu óc mơ mơ màng màng. Nàng cẩn thậnnhìn lại một lần nữa, trước mặt đúng là một bó hoa hồng thật to, tổngcộng có mười một bông hoa xinh đẹp đỏ thắm một màu. Ở thế kỷ hai mươimốt, hoa hồng đỏ chính là biểu tượng của tình yêu.
Ta đây đang ở đâu nha? Ta đây đang ở đâunha? Cũng không phải Nguyễn Nhược Nhược hồ đồ, tại đời Đường này mọingười đều sùng bái hoa mẫu đơn đắt tiền, những loài hoa khác không đượcxem trọng. Vậy mà bỗng dưng có người đưa hoa hồng đến, Nguyễn NhượcNhược không thể không cảm thấy quái lạ. Ai người mang đến những cánh hoa này? Chẳng lẽ cũng là người xuyên không giống mình?
Tiếp nhận bó hoa, nàng nhìn thấy phía sau có một phong thư nho nhỏ, đây…hoàn toàn là kiểu cách của thế kỉ haimươi mốt! Nguyễn Nhược Nhược không nhịn được bật cười, Diêu Kế Tông…tênnày thật lắm trò. Nàng chắc chắn trăm phần trăm đây là hoa do Diêu KếTông sai người mang tới, nàng mở thư ra xem, mảnh giấy trắng tinh thơmphức, chữ viết như phượng múa rồng bay. Nguyễn Nhược Nhược vừa nhìn đãbiết đây không phải là Diêu Kế Tông viết, hắn mà biết cầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huu-duyen-thien-nien-tuong-hoi/1611669/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.