Củi khô trong hỏa bồn dần cháy hết, nhiệt khí cầu từ từ hạ thấp xuống mặt đất. Phảng phất như tỉnh dậy sau mộtgiấc mộng tuyệt đẹp, Nguyễn Nhược Nhược thập phần luyến tiếc nhẹ nhàngrời khỏi ngực của Ngọc Liên Thành. Cái đẹp vĩnh viễn không bao giờ nắmbắt được vì nó chỉ thoáng qua rồi biến mất. Tất cả chỉ như một khoảngkhắc say mê nhưng sẽ vĩnh viễn khắc sâu đến trọn đời. Nguyễn Nhược Nhược quay đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt đen nhánh của Ngọc Liên Thành. Nàngbiết, suốt cuộc đời này sẽ không thể nào quên được đôi mắt kia, nó ở sẽmãi mãi chôn sâu trong tâm trí nàng.
“Biểu ca, thật xin lỗi. Ta…” Nguyễn Nhược Nhược chần chừ nói.
Dường như đoán được nàng muốn nói điềugì, đôi mắt lung linh của Ngọc Liên Thành trở nên ảm đạm. Giống như viên kim cương không còn lấp lánh ánh sáng.
“Ê, hai người tại sao lại bay ra xa quávậy?!” Đột nhiên Diêu Kế Tông từ đằng xa chạy tới, “Hại ta dưới này đuổi theo mệt muốn chết!”
Hắn còn chưa chạy tới nơi thì chợt thấymột tuấn mã màu trắng từ hướng thảo nguyên rầm rập lao tới. Vó ngựa nệnxuống, cát bụi tung bay cực kỳ khẩn cấp. Ngựa chạy thẳng đến đến chỗkhinh khí cầu đáp xuống, ngay lập tức kỵ sĩ trụ dây cương, kỹ thuật cưỡi ngựa hiển nhiên vô cùng điêu luyện, phi với tốc độ như thế mà vẫn cóthể vững vàng chế ngự sức ngựa. Thân thủ kỵ sĩ tinh tế nhạy bén, mỗiđộng tác đều toát lên vẻ đẹp kiêu hùng làm người khác thẫn thờ chiêmngưỡng. Diêu Kế Tông nhịn không được thốt lên một tiếng “Hảo”, đến lúcnày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huu-duyen-thien-nien-tuong-hoi/1611662/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.