Vì chuyện cự tuyệt hôn sự mà Nguyễn Nhược Nhược cơ hồ bị Nguyễn lao gia mắng cho một trận trối chết, “Ngu xuẩn!Ngu xuẩn! Cơ hội tốt cho ngươi bay lên làm phượng hoàng mà ngươi lại…”Hắn giận đến thiếu chút nữa máu chạy nên não không kịp.
Hai phụ mẫu Nguyễn phu nhân âm thầm vuivẻ. Vô luận thế nào, để nhị di nương mẫu tử các nàng có danh phận caoquý hơn mình cũng không thể gọi là chuyện vui được. Tam di nương cũngthực tâm thực ý nói vài câu: “Nhược Nhược, cơ hội tốt như vậy không cónhiều, ngươi lại bỏ lỡ, sau này muốn kiếm một mối tốt như vậy nữa e làcũng khó khăn…” Nàng ta nói chưa chính xác, đâu chỉ là khó khăn như vậythôi,….chỉ sợ rằng không còn bất cứ nhà nào nữa kìa.
Nhị di nương nước mắt tuôn như mưa,“Nhược Nhược, ngươi tại sao lại cự tuyệt? Vương phủ cầu hôn, ngươi tạisao lại cự tuyệt a.” Nói đi nói lại cũng là mấy câu như thế.
Hạnh Nhi tiếc nuối: “Tiểu thư, Tiểu vương gia lớn lên anh tuấn a, một lang quân tốt như vậy tại sao người lại cựtuyệt, thật là tiếc mà.” Nha đầu kia không hề ganh tị mà chỉ một mựcthan tiếc cho nàng.
Chỉ có Nguyễn Nhược Long cùng một trậntuyến với nàng, “Tam muội, cự tuyệt cũng tốt. Ta xem tên Tiểu vương giakia là không tình nguyện, chắc chắn hắn bị vương phi ép buộc tới đây.Ngươi nếu gả cho hắn làm trắc phi…chỉ sợ mỗi đêm muội phải cô đơn phòngtrống.”
Có một vị ca ca hiểu người hiểu chuyệnnhư vậy, Nguyễn Nhược Nhược đối với đời Đường này phá lệ sinh một tiahảo cảm. Nếu cùng với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huu-duyen-thien-nien-tuong-hoi/1611631/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.