Chương 38 Trong bốn ngày đầu của tháng năm, Lý Sướng cả ngày đầy bầu tâm sự. Một mình đi lại ở hành lang trong vườn lan, có mùi thơm nhè nhẹ, lọt vào trong tầm mắt của nàng đều là một thảm bi thương, như có chuyện thương tâm nào đó quanh quẩn trong lòng nàng. Đi đi lại lại một chỗ, rốt cục nàng dậm chân một cái hạ quyết tâm, người cùng xe đều ra khỏi cửa. Đến khi trời tối mịt nàng mới trở về, tâm tình vẫn không yên như cũ. Bữa tối nàng chỉ ăn qua loa đã buông đũa xuống bàn, ngồi ở bên cửa sổ mà ngẩn người. Bách Hợp nhận thấy được chủ tử của nàng khác thường, thật cẩn thận hỏi: - Tiểu quận chúa, người cảm thấy không thoải mái trong người sao? Nắm tay trước ngực, Lý Sướng thở dài một hơi, chỉ cảm thấy trong lòng như có khối đá lớn đè không thể thở nổi. Liền mở miệng nói: - Bách Hợp, ta không sao. Giọng nói nàng buồn phiền. Bách Hợp không dám nhiều lời nữa, yên lặng không tiếng động hướng tới cửa lặng lẽ rời đi, Lý Sướng liền gọi nàng trở lại: - Bách Hợp. - Quận chúa có gì phân phó? Lý Sướng cắn răng nửa ngày không nói gì. Bách Hợp tâm tư tỉ mỉ, quan sát sắc mặt nàng nói: - Thuở nhỏ Bách Hợp đã đi theo Quận chúa, nếu Quận chúa có gì sai bảo, cho dù máu chảy đầu rơi cũng không oán nửa lời. Hít sâu một hơi, Lý Sướng liền nói: - Được Bách Hợp, ngươi chuẩn bị cho ta một bàn thức ăn và rượu. Sau đó trở về phòng đi, có việc gì ta lại gọi ngươi. Bách Hợp tuân lệnh lui về phía sau ra khỏi gian phòng làm việc. Lý Sướng nhìn một bàn rượu và thức ăn run sợ nửa ngày… Sau đó chậm rãi thong thả ra ra khỏi phòng, ngồi ở hàng lang. Trăng lên cao, ánh sáng dịu nhẹ. Ở trong mắt nàng, cũng là một mảng màu sắc thương tâm, càng thêm sầu không đành lòng xem. Giờ hợi* qua đi, Bộ Bình Xuyên đến đây. Hắn cũng một bộ dáng đầy tâm sự, mặt mày u ám, ánh mắt nhìn về phía Lý Sướng mờ mịt. Lý Sướng mỉm cười nhìn về phía hắn, kéo hắn vào trong phòng ngồi xuống. Đèn trong phòng không đốt sáng. Trên bàn có đốt một cây nến nhỏ, ánh sáng không rõ. (khoảng 21h đến 23h đêm) - Chàng thích uống rượu, đêm nay muội cùng chàng uống vài chén. Bộ Bình Xuyên nhìn bàn thức ăn và rượu trước mắt, nao nao nói. - Nàng không phải sẽ không uống rượu sao? - Muội không uống, nhưng đêm nay lại muốn cùng chàng uống. - Không muốn uống cũng đừng uống, uống rượu, cũng không tốt đâu. - Không, muội nhất định phải cùng chàng uống vài chén, chẳng sợ uống rượu. Bỏ qua tối nay, muội sợ về sau không có cơ hội cùng chàng uống rượu nữa. Lý Sướng cười nhẹ nhàng, trong mắt lại nổi lên u buồn. Thân thể Bộ Bình Xuyên bỗng nhiên cứng đờ, Lý Sướng không nhìn tới hắn, cầm lên hai chén rượu đã được rót đầy ở trên bàn, chính mình cầm một ly, một ly đưa cho hắn. - Muội cũng không thể say ngay, muội uống một ngụm, chàng uống một ly được không? Bộ Bình Xuyên tiếp nhận ly rượu làm một hơi cạn sạch, Lý Sướng đưa lên môi uống một ngụm nhỏ. Thay hắn rót đầy chén, cười khanh khách đưa lại cho hắn. Nhìn hắn uống cạn tiếp một ly, còn ly của nàng vẫn còn nguyên. Rốt cục, Bộ Bình Xuyên ca thán: - Lý Sướng, nàng muốn làm ta quá chén sao? - Quả thật muội muốn vậy, nhưng muội biết không thể làm chàng say, chàng ngàn chén lớn không thể say. Chỉ có hai chén rượu như vậy, sao có thể làm chàng say? Lý Sướng cười đến mức thê lương. Bộ Bình Xuyên kinh ngạc nhìn nàng, nụ cười của nàng thê lương như hoa cuối xuân tàn rụng, làm người ta thương cảm. Nửa ngày sau mới nói: - Là ta phụ ngươi, chúng ta không nên quen biết nhau... - Không... Lý Sướng vội vàng ngăn lời nói trên miện hắn, liền cười nói: - Chàng không có phụ muội, là tạo hóa trêu người. Hơn nữa, muội không hối hận khi quen chàng, không hối hận một chút nào. Đôi khi hạnh phúc, cũng là một loại tra tấn, có đau khổ cũng có ngọt ngào, đây là tình yêu. Mà bọn họ yêu nhau không biết đến ngày mai ra sao, chỉ trong phút chốc. Giống như đom đóm chiếu sáng trong đêm hè, nhiều điểm phát ra ánh sáng nhỏ nhoi, chỉ sống được trong một ngày một đêm. Bộ Bình Xuyên nhịn không được nâng tay xoa lúm đồng tiền trên má của nàng, ngón tay xoa một vòng rồi dừng lại ở khóe môi như cánh hoa lài của nàng. Nửa ngày sau, hắn chậm rãi nói: - Nàng cười lên cùng tỷ tỷ của ta giống nhau, hai người đều có má lúm đồng tiền. Lần đầu tiên, Bộ Bình Xuyên cùng Lý Sướng nhắc tới người nhà của hắn. Nàng có chút ngoài ý muốn, cũng vui mừng, có loại cảm giác được coi như người nhà. - Giống tỷ tỷ chàng nha, nàng ở Trường An sao? Muội có thể trông thấy nàng không? - Nàng qua đời đã bảy năm. Thanh âm của Bộ Bình Xuyên trầm thấp như ai oán. Trong lòng nàng liền chấn động, mơ hồ có có thể hiểu được vì đâu mà Bộ Bình Xuyên đau thương như vậy. Không nói gì, nàng tựa vào hắn mà tưởng niệm. Muốn dùng tình cảm nồng nàn, ôn nhu như nước, xóa bỏ hết thảy đau thương trong lòng hắn. Bộ Bình Xuyên cúi đầu nhìn Lý Sướng trong lòng mình, nàng cũng ngửa đầu nhìn hắn. Khuôn mặt vì say rượu, đã đỏ ửng ba phần, như hải đường ngủ xuân, xinh đẹp động lòng người. Không tự chủ được, hắn cúi đầu xuống hôn nàng. Mới đầu là chạm nhẹ vào, dần dần, hắn hô hấp của hắn càng dồn dập, giống như trên người nàng là lửa nóng. Cánh tay đang ôm nàng cùng toàn thân thể của hắn, đôi môi đang hôn nàng cuồng nhiệt như bị lửa cháy lan tỏa, áo của nàng, cổ của nàng… Lý Sướng chỉ cảm thấy bản thân mình như chìm vào trong lửa dục, phút chốc cả người như hòa tan, mềm oặt ở trong đôi tay cường tráng của Bộ Bình Xuyên. Hai người chìm đắm trong nụ hôn nồng cháy, nàng nhắm mắt lại hưởng thụ cảm xúc mãnh liệt kia. Chưa bao giờ từng có da thịt tiếp xúc thân mật, làm cho nàng hơi hơi sợ run. Nàng khẩn trương, nhưng không sợ hãi. Nàng nguyện ý trao bản thân cho Bộ Bình Xuyên, là nam tử duy nhất thế gian này mà nàng yêu chân thành. Nàng tận hưởng giây phút ngọt ngào, vui mừng mà trao hết mọi thứ cho người mình yêu. " Choang" là thanh âm của chén rượu rơi xuống đất phát ra. Bộ Bình Xuyên như tên rời khỏi cung, đẩy mạnh Lý Sướng ra, liền bước lui ra gần cử sổ. Ngoài cửa sổ ánh trăng sáng rõ ràng, như nhắc nhở làm cho hắn thanh tỉnh. Ánh trăng phản chiếu lên thân thể đang đứng của hắn, cả người hư ảo không rõ, ánh mắt trên mặt làm cho người ta nhìn vào không rõ đang nghĩ gì. Trong phòng tĩnh như biển không sóng, một lúc lâu sau hắn cúi đầu nói: - Thực xin lỗi. Thực xin lỗi, Lý Sướng nhìn bóng người đơn độc đứng dưới ánh trăng bên cửa sổ kia, trong lòng đau xót. Hắn không muốn nàng, tự nhiên nàng biết hắn là vì muốn nàng tốt. Nhưng hắn càng muốn nàng tốt, nàng càng đau lòng. Một lúc lâu sau mới ổn định lại được tâm trạng, một tay nàng nắm cổ áo, một tay nâng chén rượu, cầm chén rượu trên tay bước tới chỗ Bộ Bình Xuyên. - Chàng đến đây đi, tiếp tục uống rượu. Bộ Bình Xuyên có chút chần chờ, Lý Sướng lại cười nói: - Chàng là ngàn chén không say, vài chén rượu như vậy cũng không chịu uống giúp muội sao? Bộ Bình Xuyên liếc nhìn nàng một cái thật lâu, đành tiếp nhận làm một hơi cạn sạch. Lý Sướng rót thêm vào ly, nhìn ánh trăng sáng bên ngoài cửa sổ, thở dài nói: - Cuộc đời này, đêm nay không phải nhìn thấy mặt trăng đẹp nhất sao? Bộ Bình Xuyên, tối nay từ biệt, chúng ta chỉ xa cách một thời gian sao? Tay cầm chén rượu của Bộ Bình Xuyên run lên, không trả lời vấn đề của nàng, hắn một hơi uống hết chén rượu. Lý Sướng rót tiếp rượu vào chén cho hắn, đột nhiên hỏi: - Ngày mai thi đấu thuyền rồng, chàng không đi được không? - Không được. Bộ Bình Xuyên đầu tiên là chấn động, sau đó tránh đi ánh mắt của nàng, lại khẽ nói kiên quyết. Nàng đã sớm biết đáp án, nhìn Bộ Bình Xuyên ảm đạm cười nói: - Muội nghe nói khi thi đấu thuyền rồng thất hoàng tử sẽ xuất hiện, biết chàng nhất định phải đi. Càng hiểu rõ ngăn không được, những vẫn thử một lần ngăn cản chàng lại. Dừng một chút, nàng tuyệt vọng nói: - Bộ Bình Xuyên, muội cũng vậy không còn cách nào. Xin chàng… Xin chàng chớ có trách muội Bộ Bình Xuyên mơ hồ thấy cái gì không đúng. Trong đầu có cảm giác choáng váng đánh úp lại, chén rượu trong tay rơi xuống đất “choang” một tiếng. Tay hắn tựa vào cửa sổ, nỗ lực chống đỡ hai chân mình đột nhiên nhũn ra. Hắn nhìn về phía Lý Sướng trong mắt biểu tình khó có thể tin: - Muội…Trong rượu rốt cuộc có cái gì? - Mê dược, một loại mê dược vô sắc vô vị. Sẽ không tổn thương thân thể của chàng, chỉ làm chàng hôn mê mười hai canh giờ. Nàng liền đỡ lấy thân thể đang dần dần mền nhũn của hắn nói. - Nàng vì sao phải như thế? Nàng có thể ngăn ta một lần hai lần, nhưng không ngăn được cả đời… Thanh âm của Bộ Bình Xuyên càng ngày càng thấp, rốt cục thấp tới không nghe thấy tiếng. Cả người mền nhũn dựa vào vách tường. - Muội không nghĩ được nhiều như vậy, có thể ngăn cản chàng nhất thời là nhất thời, có thể ngăn chàng ngày nào hay ngày đấy. Nàng vỗ nhẹ hai mắt Bộ Bình Xuyên, nước mắt nhịn từ lâu rốt cuộc cũng rơi xuống. Ngoài cửa sổ sáng như ban ngày, ánh trăng phản chiếu mờ nhạt vào trong cửa sổ, giống như bức tranh thủy mạc. Bên trong cửa sổ ánh áng ngọn đèn như hạt đậu, ánh sáng chiếu lên khuôn mặt nàng thay đổi liên tục, chợt sáng chợt tối. Nàng giống như được làm ra từ nước, như từ trong nước đi ra. ******************* Bách Hợp giúp đỡ Lý Sướng đem Bộ Bình Xuyên nâng lên trên giường, buông rèm xuống, che nam nhân hôn mê trên giường kia. Hai người liền ra khỏi phòng ngủ, đi đến phòng thêu. Trong lòng Bách Hợp vẫn còn kinh hoàng. Nàng nằm mơ cũng không nghĩ đến, nửa đêm tiểu quận chúa gọi nàng lại đây, giúp đỡ nàng giấu một nam nhân. Việc này nếu để cho Vương gia cùng Vương phi biết được thì tình hình vô cùng ngiêm trọng rồi. Bách Hợp vẫn còn kinh hồn khiếp vía "Vẽ đường cho hươu chạy", vừa nâng vừa đánh giá vị công tử này, trong lòng thở dài: “Chẳng trách tiểu quận chúa ý loạn tình mê, công tử anh tuấn kiệt xuất nhà ai vậy? Mà thế nào hắn lại say thành ra như vậy?” - Bách Hợp, chuyện Bộ công tử ở trong phòng của ta, ngươi biết ta biết trời biết đất biết, không được phép cho người khác biết hiểu chưa? Lý Sướng nhìn Bách Hợp, vẻ mặt nghiêm túc nói. - Vâng, tiểu quận chúa. Nếu việc này Bách Hợp tiết lộ một tẹo ra bên ngoài, cũng chuẩn bị xuống địa ngục. Bách Hợp tự nhiên biết hậu quả của việc này nếu tiết lộ ra ngoài, thề thốt nói. Lý Sướng bớt được chút buồn, Bách Hợp lại nói: - Nhưng là tiểu quận chúa, trong bao lâu Bộ công tử sẽ hồi tỉnh a? Chúng ta không thể giấu hắn lâu được, vạn nhất bị người phát hiện... Lời nói đầy ẩn ý. - Hắn hôn mê trong mười hai canh giờ, đêm mai sẽ tỉnh. Cho nên, chỉ cần bảo vệ cho hắn một ngày một đêm này là được. - Hắn uống bao nhiêu rượu, mà say đến mười hai canh giờ vậy? Bách Hợp cảm thấy kỳ quái. - Việc này ngươi đừng quản, tóm lại ngươi nhớ kỹ, một ngày một đêm này, không được để cho người khác vào phòng của ta. - Nếu Vương gia Vương phi tới, nô tỳ cũng ngăn không được nha! - Ngày mai đoan ngọ, cha mẹ cùng ta đều phải tiến cung tham gia ngày hội, ban ngày cũng không ở trong phủ. Ngươi chỉ cần ngăn lại người giúp việc là được. Đến đêm tự ta ngăn cản. Nói như vậy, cũng không tính quá khó khăn, Bách Hợp gật đầu đáp: - Nô tỳ tuân mệnh. Sáng ngày 5 tháng 5, hai bên bờ sông Giang nhộn nhịp. Người dân già trẻ lớn bé trong thành Trường An đều tham gia, hướng về sông Khúc Giang tụ tập. Dòng sông Khúc Giang cuồn cuộn chảy, mặt sông có sóng nhấp nhô, sông có nhiều đoạn cong đoạn thẳng, là địa điểm tốt nhất để đua thuyền rồng. Mỗi năm ở đây đều tổ chức đua thuyền rồng. Giờ phút này hai bên bờ sông người xem đã tấp nập, tiếng trống vang trời, một cảnh tượng vui mừng nhộn nhịp. Thời điểm này người hai bên bờ chen lấn lẫn nhau, đúng là thời điểm đáng chú ý. Còn các nhà lầu được dựng tạm, được trang trí màu sắc đẹp đẽ còn được che bởi những tấm rèm bay phất phới. Đây là nơi hoàng thân quốc thích cùng quan lại quý nhân ngồi coi thuyền rồng. Lúc này, trên mặt sông đã có các loại thuyền rồng xuống nước, đang chuẩn bị thi đấu. Tuy rằng các loại thuyền rồng không giống nhau, màu sắc cũng khác nhau. Có trắng, vàng, xanh, đỏ, tím… các màu sắc rợp trời, dọc bên mạn còn có các dải lụa màu vàng trang trí lượn sóng. Mà trên đầu mỗi chiếc thuyền còn cắm cây cờ, trang phục của toàn bộ người trên thuyền đều thống nhất cùng màu sắc, mười phần uy phong chỉnh tề. Thuyền rồng của Tĩnh An Vương phủ rất dễ nhìn, nó được sơn màu đỏ thắm. Đây là chủ ý của Diêu Kế Tông: “Nếu sơn phải giống như mặt trời chiếu sáng.” Thuyền rồng này y theo chủ ý của hắn mà sơn, giống như rặng mây đỏ giữa ánh sáng ban ngày, làm người ta không rời được mắt. Một đám hán tử trang phục với khăn đội đầu màu đỏ, đến cả cây cờ trên đầu thuyền cũng màu đỏ. Nguyễn Nhược Nhược cười nói: - Nếu không phải là thi đấu thuyền rồng, người không biết còn tưởng rằng các ngươi đi đường thủy đón dâu nha. Sáng sớm ngày tết đoan ngọ, Nguyễn Nhược Nhược đi theo cha mẹ chồng cùng trượng phu tiến cung đi chúc tụng ngày lễ. Hoàng hậu phân chia ban thưởng các loại bánh, rượu hùng hoàng, chu sa rượu và đồ ăn ngày tết, Đại Minh cung cũng có hồ lớn để cho thái giám trong cung thi đấu thuyền rồng giúp vui ngày hội. Nhưng ở trong hoàng cung xem thi đấu thuyền rồng, nào có vui vẻ bằng xem ở sông Khúc Giang. Nàng đi theo ứng ứng phó qua loa, nên khi chúc tụng xong, liền cùng Lý Hơi đi tới sông Khúc Giang. Dù sao hoàng cung có nhiều vị phu nhân như vậy, thêm nàng hay vắng nàng cũng chẳng ai để ý. - Chờ xem, ta đi đem khuê nữ Long vương gia lên bái đường thành thân. Diêu Kế Tông cười hì hì nói. Hắn một thân quần áo màu đỏ rực, tươi cười hết sức đắc ý. Màu đỏ rực làm cho người ta cảm thấy ấm áp, nổi bật giữa đám đông sôi nổi, là nhiệt tình, không bị cản trở, tượng chưng cho sức sống và vui vẻ. Mặc ở trên người của hắn, như có thêm sinh khí. - Đừng nói, bộ dạng ngày hôm nay của ngươi, thoạt nhìn thật giống tân lang nha. Nguyễn Nhược Nhược cười khanh khách. - Đẹp trai không? - Diêu Kế Tông đưa vạt áo ra. - Ngươi nên buộc chặt lại a! Nguyễn Nhược Nhược lại cười rộ lên, ánh mắt liền chuyển động, nhìn Sở Thiên Diêu vẫn đứng một bên, lập tức thay đổi đối tượng mà khen. - Sở gia tứ lang, tướng mạo đường đường. Diêu Kế Tông tuy rằng ngươi cũng được coi là đẹp trai, nhưng so ra vẫn kém người ta, Sở Thiên mới là anh tuấn xinh đẹp nha. - Đúng vậy đúng vậy, ta biết ta so ra kém hắn - Diêu Kế Tông thừa nhận. - Nguyễn Nhược, ngươi nói tứ lang có phải hay không ‘mặt như trăng rằm, sắc như hoa xuân’ giống với Cổ Bảo Ngọc? Lần thứ hai hắn đem Sở Thiên Diêu cùng Cổ Bảo Ngọc so sánh. “Tóc mai sắc sảo, mi như được vẽ, mũi thẳng cao, đôi mắt trong sáng hút hồn.” Nguyễn Nhược Nhược nhìn Sở Thiên Diêu một mặt miệng thì thào thì thầm, đột nhiên vỗ bả vai Diêu Kế Tông nói: - Thật đúng là giống thật, nếu trên cổ hắn đeo thêm một khối ngọc, quả thực giống với Di hồng công tử trong tranh đi ra. So với Cổ Bảo Ngọc có phần khí phái anh hùng hơn. - Cái gì Di hồng công tử? Sở Thiên Diêu nghe không rõ. Nàng đồng dạng một thân trang phục màu đỏ, đầu cũng quấn một cái khăn màu đỏ. Khuôn mặt càng nổi bật, mặt trắng như ngọc bạch. - Trang phục ngươi toàn một màu đỏ, còn không phải là Di hồng công tử - Diêu Kế Tông cùng nàng nói giỡn. - Đi… - Sở Thiên Diêu liền thúc hắn một cái. - Không phải ngươi cũng một thân trang phục màu đỏ? - Đúng là chúng ta đều mặc đồ màu đỏ, nhưng ngươi mặc thì so với người khác thì rạng rỡ hơn hẳn nha. Tứ lang, ngươi mặc một thân trang phục màu đỏ như vậy, làm ta miêu tả như thế nào đây? Thi nhân nói, thanh xuân chính là thái dương! Nhưng ta lại cảm thấy, thái dương không thể sáng lạn với thanh xuân của ngươi được! Diêu Kế Tông nửa thật nửa giả nói. - Ha ha, Diêu Kế Tông, ta nghĩ ngươi lên đem lời ngon tiếng ngọt đối với nữ hài tử nói đi. Không thể tưởng được ngươi đem những lời đường mật này đối với huynh đệ của ngươi mà nói nha - Nguyễn Nhược Nhược không thể không cười. Khóe môi Sở Thiên Diêu nhất thời cong lên cười, tươi cười kia như mặt trời nhỏ, rực rỡ chói mắt. Lọt vào trong mắt Diêu Kế Tông, nội tâm hắn khẽ động, giống như có bàn tay trắng nõn mát rượi xoa nhẹ vào trong lòng hắn. Ba người đang cười nói, Lý Hơi dặn dò đội trưởng đội thuyền rồng một số việc rồi lại đây. - Khi Thất hoàng tử tới, bắt đầu thi đấu thuyền rồng, Diêu Kế Tông Sở Thiên Diêu, các ngươi nhanh lên thuyền đi. Ông chủ lên tiếng, hai cái tiểu nhị lập tức nghe lệnh lên thuyền rồng. Nguyễn Nhược Nhược cùng với Lý Hơi đi lên lầu. Một lát sau, người ngựa ào ào đi tới, người cỡi ngựa chạy bụi mù mịt, tiếng nhạc vang lên, cờ phướn phấp phới, như che bầu trời. Có tám người khiêng cái kiệu màu vàng, Lý Mân bước xuống thân mặc cẩm bào thêu rồng tượng trưng cho thân phận hoàng tử, quan viên dân chúng nhất tề quỳ xuống đất chào đón. Trước khi thi đấu thuyền rồng còn có nhiều thủ tục phức tạp, như đánh trống, lập đàn đốt hương, tưởng nhớ tổ tiên, để tỏ lòng tôn kính, ở trên bờ sông Khúc Giang Lý Mân có địa vị cao nhất, tự nhiên do hắn chủ trì. Diêu Kế Tông không hiểu trình tự với không trình tự gì, hắn vội vã muốn thi đấu nhanh được tổ chức. Chờ đợi suốt buổi sáng, cuối cùng đợi đến lúc Lý Mân làm xong mọi trình tự, ra lệnh một tiếng. - Thi đấu thuyền rồng bắt đầu, đánh trống. Người xem trên bờ cũng đã chờ sốt ruột rồi, khi hắn vừa hạ lệnh lập tức hoan hô. Rốt cuộc thi đấu thuyền rồng tết đoan ngọ cũng bắt đầu, mọi người đều kiễng chân coi. ********************* Chú: Về tư liệu thi đấu thuyền rồng, tham khảo đến mức trăm lần mới biết (Tư Liệu thi đấu thuyền rồng),cũng như hướng dẫn du lịch Tây Tương (Thi đấu thuyền rồng).
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]