Trần Hạ quay lại nhìn đám trẻ đang ăn ngon lành, bọn chúng ngây thơ, vô tội miệng vừa ăn vừa cười, khiến lòng hắn không ngừng thấy chua xót thay.
"Là vậy sao? Ngươi mấy nay đang nuôi bọn trẻ sao?"
Tiểu Đinh vẻ mặt buồn bã, ánh mắt rối bời cũng nhìn về đám trẻ.
"Ta cũng đang cân nhắc về vấn đề này, bọn chúng không còn cha mẹ, nếu sau ta không ở đây liệu chúng còn có ai để nương tựa?"
"Vậy thì cứ mang chúng theo."
Tiểu Đinh ngớ người nhìn hắn.
"Thiếu gia liệu có.."
"Thiếu gia tất nhiên sẽ đồng ý thôi, còn nếu thiếu gia mà không chăm được ấy.."
Hắn vừa nói vừa cúi mặt dính tới Tiểu Đinh, làm thằng nhóc lùi vài bước, rụt cổ lại, tay thủ thế trước ngực.
"Thì ta nuôi, tiền ta không thiếu.. chỉ có điều ngươi chịu chăm được chúng đến lớn không thôi.."
Trần Hạ nói đoạn thì đi trước, chắp tay sau lưng thong thả bước đi. Tiểu Đinh một phen hú hồn, mừng quýnh lên, chạy theo cùng.
"Ngươi có nói thật không vậy? Ngươi ăn phải cái gì mà mạnh miệng tốt bụng thế."
"Ngươi thật sự không một giây nào nghĩ ta cũng là người tốt à, trong mắt ngươi ta xấu xa ác động đến độ nào vậy!"
Trần Hạ thật sự không hiểu nổi thằng nhóc này nghĩ gì về mình.
"Không phải.. tại ngươi trước giờ ta có thấy ngươi nhẹ nhàng, tốt bụng với ai đâu, ta toàn thấy ngươi không cáu giận thì mặt cũng hằm hằm, hở chút là quát mắng, đánh giết.."
Trần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huu-duyen-thien-ly/3348502/chuong-126.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.