Lý Thống trở lại phòng, thấy tên An Văn Quế kia vẫn đang nằm nhưng không ngủ. Lý Thống xách hai tay nải vào, đặt xuống bàn, hỏi thăm.
"Ngươi, đỡ chưa?"
An Văn Quế bị không khí lạnh bên ngoài ùa vào theo cánh cửa kia, lại tự động chui sâu vào trong chăn.
"Đỡ hơn nãy rồi. Ngươi, đi đâu vậy?"
Lý Thống ngồi xuống bắt đầu giở hai tay nải, An Văn Quế tò mò, không thấy người kia trả lời, cũng ngồi dậy đối diện.
Lý Thống vừa trả lời, vừa lấy từng thứ ra.
"Ban nãy, người thân mang đồ thêm cho ta. Đều là đồ mùa đông cả. Đây có một cái áo khoác lông, ngươi cầm lấy mà mặc, có vẻ người nhà ngươi chưa mang đồ vào."
An Văn Quế được Lý Thống ném tới cho mượn chiếc áo lông kia, nhìn vào chiếc áo rồi lại nhìn Lý Thống.
"Sao ngươi lại tốt với ta vậy."
Lý Thống nhìn hắn, cười một cái.
"Không phải tốt với ngươi, mà ta là người tử tế. Chí ít thấy ngươi đang ốm mà trên người không có đồ ấm, cho mượn tạm thì có sao. Cũng đâu đến nỗi xa lạ, nhỉ?"
An Văn Quế nghe vậy, giật giật mắt thầm nghĩ. "Thật sự là trước giờ đâu có thân nhau. Ta với ngươi ghét nhau vô cùng."
Nhưng mà ánh mắt vẫn không rời chiếc áo, tuy thấy chiếc áo to hơn người, nhưng không hiểu sao lại muốn nhận, một lúc sau mới mở miệng.
"Cảm ơn ngươi.."
Lý Thống vừa sắp xếp, vừa đáp.
"Nhớ giữ nó sạch sẽ là được."
"Nghĩ ta bẩn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huu-duyen-thien-ly/2702238/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.