Nhờ sự chăm sóc của Lý Thống, mà An Văn Quế cuối cùng cũng có thể đi học lại. Hôm nay trời rét lại thêm gió đông thổi. Lý Thống vô cùng sợ lạnh, sáng nay vẫn còn ủ trong chăn chưa có muốn dậy.
Giường bên cạnh, An Văn Quế ho vài tiếng rồi lục đục ngồi dậy, nhưng vẫn chùm chăn lên người. Thấy Lý Thống cuộn tròn trong chăn, mà cũng sắp đến giờ dậy rồi, An Văn Quế xụt xịt vài tiếng.
"Êy.. dậy đi, ngươi mau dậy đi sắp tới giờ dậy rồi, sắp khua chiêng rồi."
Không thấy Lý Thống đáp lại, vẫn im lìm trong chăn, An Văn Quế khệ nệ chùm chăn đá chân qua ngường bên. An Văn Quế cúi xuống nhìn, cả gương mặt của Lý Thống được chăn trùm xung quanh, An Văn Quế mở lớn hai mắt chớp chớp vài cái, từ lâu cũng công nhận tên này nhan sắc thuộc hạng đẹp, nhưng lần này thấy đường nét tinh tế trên gương mặt trong lúc ngủ, nhất thời An Văn Quế vẫn khẽ cảm thán một câu.
"Cũng không có tệ.. đúng cái tên đào hoa.."
An Văn Quế vẫn cứ nhìn, trong đầu lại bâng quơ vài câu.
"Mấy hôm nay ở chung.. cảm thấy cũng không tệ.."
Ngắm qua hàng mi cong kia, đen đen. An Văn Quế nhớ tới lần trước được Lý Thống mang vào trong phòng lúc biết hắn bị sốt.
Ngắm xuống chiếc mũi thẳng mà cao kia, An Văn Quế lại nhớ lần được Lý Thống chườm cho, bất giác thấy hơi hơi nóng trong người.
Nhìn xuống đôi môi kia, An Văn Quế nhớ đến hôm đó được Lý Thống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huu-duyen-thien-ly/2702225/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.