Cuối cùng thì quãng đường vất vả, gian nan của hai người Lý Thống và An Văn Quế cũng có thành quả. Sau bao nỗ lực hỏi đường, mệt mỏi, đuối sức trên đường thì Lý Thống cũng tới chỗ cây Shan Tuyết kia. Lúc này đặt chân đến tận mắt thấy cây Shan Tuyết cao lớn trước mặt, Lý Thống xúc động nhất thời, cứ thế đứng ngước nhìn nó, hiện giờ nó là cọng dây cuối cùng có thể cứu sống cha cậu. Là tia hy vọng cứu vớt của cậu và cả của cha cậu.
An Văn Quế không chịu nổi nữa, kiếm ngay một gốc cây ngồi nghỉ ngơi, nhọc nhằn lắm mới leo lên được đến đây, chưa từng vất vả như thế này bao giờ, miệng khát khô, hắn sờ tay nải hồi lâu không thấy túi nước, toan với gọi qua chỗ Lý Thống.
Miệng ngập ngừng cậu hỏi, hắn liền nuốt lại lời, bởi dáng vẻ xúc động của Lý Thống khiến lòng hắn lại rung động lần nữa. Hắn cũng ngẫm lại cả hành trình vừa rồi, hành trình mà chỉ có hai người, chỉ có Lý Thống ân cần quan tâm độc mình hắn, và chỉ có mình hắn ở bên được Lý Thống chở che, được Lý Thống đặc biệt yêu thương dẫn theo.
An Văn Quế cũng muốn chia sẻ niềm vui này với Lý Thống, lồm cồm bò dậy, đi tới cạnh Lý Thống, đan tay với Lý Thống, hắn cũng ngượng ngùng bởi hành động thân mật này của bản thân.
"Cuối cùng thì Lý Thống ngươi cũng tìm được tới nó rồi, chúc mừng ngươi."
Lý Thống đang đứng, thấy An Văn Quế chủ động như vậy, niềm vui lại càng nhân đôi, nắm chặt tay An Văn Quế, mỉm cười.
"Đúng rồi, cuối cùng ta cũng kiếm được thuốc chữa cho cha ta, nhờ cả vào em nữa. Không có em thì chẳng biết đến khi nào ta mới tới được."
An Văn Quế hai má ửng hồng lên, trời đông lạnh buốt thế nhưng trong người hắn như cái lò sưởi vậy toàn thân ấm nóng vô cùng. Hắn không chần chừ nữa, kéo kéo tay Lý Thống chạy lại gần cái cây.
"Vậy thì mau mau hái xuống, mang về thôi."
Lý Thống gật đầu, thân thủ nhanh nhẹn trèo lên cây Shan Tuyết kia hái lá và hoa, được kha khá rồi nhảy xuống, An Văn Quế đứng dưỡi trực chờ đỡ người. Hai người ánh mắt sáng ngời, sung sướng nhìn thấy thành quả quý giá này.
"Được rồi, quay trở về thôi."
Lý Thống cất cẩn thận vào trong tay nải, nắm chặt lấy tay An Văn Quế phấn khởi trở về. An Văn Quế hạnh phúc rảo bước về.
Còn về phía Trần Hạ, hắn quay trở lại phòng nghỉ vội vội vàng vàng triệu tập khoảng chục người, chuẩn bị đi đón Lý Thống trở về. Tiểu Đinh đang nghỉ ngơi, giật mình bởi tiếng ồn ào khẩn trương bên ngoài, cậu cố gắng vớ lấy cái gậy tập tễnh đẩy cửa ngó ra.
Tiểu Đinh vừa sợ hãi, vừa ngạc nhiên khi thấy cảnh Trần Hạ đôn đốc mọi người tư trang, cậu vội vàng đi tới cạnh hắn, đến quên cả việc trang phục có chút phong phanh.
"Trần Hạ ngươi tìm được thiếu gia rồi sao, khẩn trương đi đâu vậy?"
Trần Hạ đang rất bực dọc trong người, hắn vô cùng nóng lòng muốn phi đến ngay cạnh thiếu gia của hắn để biết được tình trạng hiện tại của thiếu gia, hắn sót ruột vô cùng.
"Thiếu gia chưa chết, còn biết thiếu gia cũng không bị thương nặng."
Tiểu Đinh xúc động, phấn khích vô cùng, hai tay túm lấy tay áo của Trần Hạ khẩn trương hỏi han, ánh mắt đã long lanh.
"Thiếu gia đâu rồi, hiện tại ở đâu vậy?"
Trần Hạ gương mặt âm trầm hẳn, giọng nói cũng buồn đi vài phần.
"Nghe người của An phủ nói thì thiếu gia đang cùng An Văn Quế leo núi kiếm thuốc rồi. Đã được hơn một ngày."
Tiểu Đinh trợn mắt, không có tin được tại sao An Văn Quế kia lại biết được thiếu gia ở đây, mà lại còn một mình đi cùng thiếu gia leo núi. Tại sao thiếu gia lại tin tưởng hắn đến vậy, tại sao không đợi hai người họ đi cùng. Trong lòng Tiểu Đinh vừa xen tức giận lại tủi hờn.
"Tại sao An Văn Quế kia lại biết được chứ, cho người theo dõi sao?"
Tiểu Đinh cũng bộc phát cơn nóng giận. Trần Hạ cũng hiểu thái độ này của Tiểu Đinh, cảm thấy lần này thiếu gia thật sự không có coi trọng hai người bọn họ.
"Ta cũng đoán rằng tên An Văn Quế cho người theo dõi thiếu gia, còn về việc hai người họ quyết định đi riêng bí mật, ta nghĩ.. thiếu gia phần nào coi trọng hắn.. có vẻ tình bạn của họ rất tốt.."
Trọng giọng nói có phần buồn tủi, thất vọng, Trần Hạ ánh mắt phóng ra xa xăm, trong lòng cũng có vô số câu hỏi. Nhìn Trần Hạ cũng buồn như mình, Tiểu Đinh nước mắt lại rưng rưng, cậu không hiểu thiếu gia vì sao không đến tìm mình, chắc có lẽ thật sự thiếu gia thích ở bên làm bạn với An Văn Quế, coi An Văn Quế như anh em thân cận rồi, thiếu gia không cần hai người nữa rồi.
Nhưng một giây sau, lại có ý nghĩ khác phá ngang trong đầu, biết đâu An Văn Quế là người gài bẫy thiếu gia, trước giờ bản thân cậu vẫn biết giữa hai người họ không thể nào hòa thuận được. Khéo khi An Văn Quế biết thiếu gia bị mất trí nhớ nên lợi dụng để trả thù. Nhóc con vội vàng phân tích cho Trần Hạ.
"Ngươi có nghĩ liệu An Văn Quế cố tình gài thiếu gia không, hắn biết thiếu gia mất trí nhớ.. nên giả làm bạn để trả thù."
Trần Hạ cảm thấy cũng đúng, bởi trước giờ hai nhà Lý gia và An gia vẫn luôn không đội trời chung. An lão gia thuộc bên quan văn nhưng trong thâm tâm vẫn luôn muốn chiếm lấy cái ghế Thái Uý kia, để làm gì chắc hẳn ai cũng rõ là muốn chiếm lấy một nửa giang sơn rồi dần dần chiếm luôn cái ngai vàng. Lý lão gia vẫn luôn căng mình bảo vệ, lão gia biết hơn một nửa quan trong triều đều bất mãn không đồng ý việc nhà vua trị vì giang sơn.
Trần Hạ trầm tư suy đoán.
"Nếu như hắn đang ủ mưu ám hại thiếu gia thì thật sự nguy to rồi, hắn liệu khi thiếu gia sơ sẩy lại hại chết thiếu gia?"
Tiểu Đinh vẫn thấy nghi vấn.
"Vậy tại sao hắn còn muốn cứu thiếu gia?"
Trần Hạ nghe vậy, lại cảm thấy suy đoán của mình không phù hợp.
"Vậy cũng có thể nghĩ theo triều hướng, thiếu gia cảm hóa được hắn, khiến hắn bỏ tà quy chính, lương tâm trỗi dậy trở nên tốt bụng."
Trần Hạ vẫn không tin tưởng được tên An Văn Quế này lắm, lắc đầu tự phủ nhận.
"Hắn rất mưu mô, tốt nhất nên tìm ra thiếu gia càng sớm càng tốt, tách hắn ra khỏi thiếu gia càng sớm càng tốt, tránh nguy hiểm đến tính mạng thiếu gia."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]