Sau ngày bạn gái Triệu Nghị đến tìm, ta đã không còn muốn ra hồ ngồi học nữa, chỉ mỗi ngày ở KTX mà nghĩ ngợi lung tung.
Bỗng chợt có âm thanh vang lên. Nghe xong nửa ngày mới nhớ đó là điện thoại di động của ta.
Sau khi đỗ đại học, ta được cha mẹ mua cho điện thoại nhưng vốn chỉ dùng để nhắn tin, hơn nữa rất ít để gọi điện, lại càng không có nhiều người gọi cho ta.
Màn hình di động hiện ra một số máy lạ.
Ta tò mò ấn phím nghe. “Uy?”
“Phương Tuyết?”
Như thế nào lại là hắn?!
“Triệu, Triệu Nghị?”
“Ta đã trở lại trường rồi, ngươi có thể đến cổng trường đón ta không?”
“A?” Cái chuyện này quả thực từ trước đến giờ ta chưa từng dám nghĩ đến
“Không được sao?”
“Không, không, không phải, ngươi đang ở cổng nào?”
“Cổng Tây.”
“Ngươi chờ ta 10 phút, không, 5 phút thôi!”
Tắt di động ta liền nhắm thẳng hướng cổng Tây mà chạy như điên.
Năm phút, không nhiều không ít.
Thấy được hắn, trên tay cũng không có gì nhiều, căn bản cũng không có gì để cho ta xách giúp.
“Không có gì muốn ta xách hộ sao?” Ta thở gấp, vừa thở vừa hỏi.
“Không có. Ta không phải gọi ngươi đến để giúp ta xách đồ.”
“Ách…… Vậy vì cái gì mà gọi ta ra?” Ta hướng Triệu Nghị hỏi. Nếu hắn có bảo ta lên núi cao xuống biển lửa, cũng không thành vấn đề gì.
“Không có, ta chỉ là có chút chuyện muốn nói với ngươi.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huu-dieu-kien-luyen-ai/2391108/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.