Lần này hắn không chủ động tìm ta, càng không hướng ta giải thích.
Ta đương nhiên cũng sẽ không chủ động tìm hắn, lại càng không tự mình đi giải thích!
Ta kiên trì, ta không có sai!
Tuy rằng khi đi ngang P314, qua cánh cửa nhìn thấy mặt hắn đỏ thành 1 tảng lớn mới biết được mình xuống tay quá nặng, nhưng ta vẫn tuyệt đối không vì thế mà mềm lòng, lại càng không mất đi sự kiên trì của bản thân!
Ta nghĩ nếu hắn không chịu giải thích, ta cũng sẽ không thỏa hiệp, nhiều lắm quan hệ của chúng ta chỉ dừng lại ở đây.
Ta không muốn cứ như vậy mà dễ dàng buông tha tình yêu mà ta thật vất vả mới có được, nhưng nếu hắn vẫn không nhận ra bản tính tuỳ tiện của mình thì tiếp túc chỉ càng thêm khắc khẩu, thế nào đi nữa thì tình yêu cũng sẽ phải chấm dứt.
Đau âm ỉ chi bằng một lần đau rồi thôi.
Một khi đã như vậy, chúng ta vẫn là sớm “hảo tụ hảo tán”.
Ta thật lòng nghĩ như vậy nhưng mỗi lần như thế thì cảm giác cay đắng lại dâng lên, không thể hô hấp được.
Nháy mắt một cái, một tuần qua đi, giữa trưa ta một mình đi căng tin ăn cơm.
Đã một tuần, ta vẫn chưa thể thích ứng được hiện tại, trong lòng luôn trống rỗng.
Đang ăn cơm đột nhiên ngẩng đầu lên, khuôn mặt một người...
Ta ở cùng hắn rõ ràng chỉ có nửa năm, chính là hắn đã len lỏi vào từng góc cuộc sống của ta.
Không còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huu-dieu-kien-luyen-ai/2391074/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.