Xích giáo Giáo chủ đỏ mắt trừng Lục Nhân Nghĩa, Đoan Mộc Hồi Xuân rồi dáo dát nhìn quanh, “Các ngươi, nhận thức?”
Lục Nhân Nghĩa đáp: “Đây là vị công tử ngày ấy đã chỉ đường cho ta.”
Câu này cơ hồ khá phức tạp, Xích giáo Giáo chủ như hiểu như không.
Cơ Thanh Lan nói: “Khó có dịp giáo chủ đại giá quang lâm, lại hiếm khi tha hương ngộ cố tri, không bằng để ta làm chủ, đến lương đình ven hồ dùng bữa được chứ?”
Những cụm từ cao thâm như “Tha hương ngộ cố tri”, “Làm chủ” đã vượt khỏi phạm vi hiểu biết của Xích giáo Giáo chủ, hắn quay sang nhìn Lục Nhân Nghĩa, thấy đối phương gật đầu mới nói: “Hảo, hảo.”
Cơ Thanh Lan dẫn bọn họ tiến đến lương đình, Đoan Mộc Hồi Xuân toan đuổi theo, chợt cảm thấy bàn tay đặt bên hông xiết lại, giữ chặt thân hình hắn. “Phong chủ?” Hắn ngoái đầu nhìn y.
Cơ Diệu Hoa lập tức hôn một cái lên mặt hắn, “Thân thân cũng muốn đi sao?”
“Phong chủ tự trọng!” Mặt Đoan Mộc Hồi Xuân thoáng đỏ lên. Cơ Thanh Lan cùng đoàn người vẫn chưa đi xa, cự ly ấy làm sao qua nổi thính lực của bọn họ?
Quả nhiên Tân Cáp là kẻ thứ nhất quay đầu lại cười khì khì liếc cả hai.
Xích giáo Giáo chủ cũng quay lại, nhưng ánh mắt mang nhiều hiếu kỳ hơn trêu chọc.
Cuối cùng là Lục Nhân Nghĩa, có lẽ vì thấy Xích giáo Giáo chủ ở phía trước quay đầu lại, nên mới quay theo. Bất quá hắn chỉ nhìn lướt qua rồi cuốn quýt quay đi ngay.
Song, Cơ Thanh Lan luôn khiến Đoan Mộc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huu-chau-ha-tu-doc/57507/quyen-2-chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.