“Kẻ đã đánh ta chính là…từ Thánh Nguyệt giáo sao?” Đoan Mộc Hồi Xuân kinh ngạc ngẩng đầu, ánh mắt không giấu nổi sợ hãi.
Cơ Diệu Hoa hỏi: “Có phải ngươi đang muốn nói với ta, kỳ thực ngươi cũng không biết kẻ nào đả thương ngươi?”
Đoan Mộc Hồi Xuân khẩn trương đáp: “Ta, ta quả thật không biết.”
Cơ Diệu Hoa bất ngờ ôm lấy thắt lưng hắn.
Đoan Mộc Hồi Xuân lòng căng thẳng, toàn thân gồng lên như dây cung bị kéo căng, nhẫn nhịn không phát tác sự kích động của hắn, ngực càng liên tục tự nhủ, một chút bất nhẫn sẽ phá hư đại cục một chút bất nhẫn sẽ phá hư đại cục…Cái thứ trắng lóa kia không phải cái mặt không phải cái mặt, là cục bột là cục bột…
Cơ Diệu Hoa quay người cười ám muội với A Hoàn: “Nha đầu A Hoàn, ngươi không thấy ta cùng tân ái nhân Mạn Hoa thân thân của ta đang thân mật sao?”
A Hoàn thức thời cúi đầu nói: “A Hoàn xin cáo lui.”
Chờ nàng đi xa rồi, cánh tay của Cơ Diệu Hoa mới chịu nới lỏng, nhưng không hoàn toàn buông ra, mà vẫn giữ nguyên trên lưng Đoan Mộc Hồi Xuân.
“Phong, phong chủ…” Đoan Mộc Hồi Xuân rụt rè nói, “Chúng ta như vậy, không được đúng đắn đâu?”
Cơ Diệu Hoa nhẹ nhàng vuốt ngón tay sơn đỏ lên mặt hắn, “Không đúng đắn sao?”
Nét tươi cười trên mặt Đoan Mộc Hồi Xuân đã gượng gạo đến mức khó duy trì được nữa. Thời khắc này hắn chỉ muốn biết, năm đó Minh Tôn có từng kinh qua tình cảnh này không, phải làm thế nào để đối phó. Bất quá… nghĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huu-chau-ha-tu-doc/57498/quyen-1-chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.