Đoan Mộc Hồi Xuân hỏi: “Chẳng hay thuốc này được bào chế ra sao? Không ngại Cơ công tử chê cười, lúc nhỏ ta đã từng phụ việc ở dược phô, về dược liệu cũng am hiểu đôi ba phần, thấy được hảo dược như thế không khỏi kiến liệp tâm hỉ.” (hoan hỉ khi gặp được thứ mình thích)
Cơ Thanh Lan nói: “Đều là thuốc bổ cả, Tôn công tử cứ an tâm.”
Nói là nói thế, Đoan Mộc Hồi Xuân lại nhận ra tuy miệng y đang cười, nhưng mí mắt khẽ hạ xuống, hàm ý không hài lòng. Lòng dạ hắn căng thẳng một hồi, ngón tay chậm rãi cầm viên thuốc đen như mực lên, đủ loại ý niệm liên tục quấy đảo trong đầu. Giờ này khắc này, một là hắn không có võ công hai là chẳng ai tương trợ, nếu không uống, chỉ sợ khó vượt qua ải, mà uống vào thì bị người khống chế…Tả hữu đều là vực thẳm.
“Công tử.” A Bội bỗng nhiên đường đường đột đột tiến vào, mếu máo nói: “Giáo chủ lại phát hỏa rồi. Công tử mau đến xem đi, bằng không một hồi hắn giận lây sang bên này, chúng ta sẽ thảm mất.”
“A Bội, ngươi đến hầu hạ Tôn công tử uống thuốc. Ta đi xem.” Cơ Thanh Lan chắp tay với Đoan Mộc Hồi Xuân, vội vã đứng lên ra ngoài.
Đoan Mộc Hồi Xuân thở hắt ra nhẹ nhõm, chợt thấy A Bội tiến tới, trợn trừng mắt nhìn hắn. “A Bội cô nương.” Hắn mỉm cười, ngực tính toán phải làm sao để qua mặt nàng.
A Bội vô cùng kinh ngạc hỏi: “Di? Ngươi chính là thối hầu tử ư? Hóa ra ngươi cũng không khó coi!”
Đoan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huu-chau-ha-tu-doc/57496/quyen-1-chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.