Sáu từ, từ nào từ nấy đầy khí phách. 
Cơ Diệu Hoa cười thỏa mãn, ngoái nhìn Đoan Mộc Hồi Xuân. 
Đoan Mộc Hồi Xuân cố nén lo âu, tươi cười đáp lại, “Cứ xem thiên quân vạn mã là việc thường thôi, ta ngồi trong trướng đợi người chiến thắng trở về.” Y vậy, tự tự thiên cân. (Mỗi từ nặng nghìn cân) 
Cơ Diệu Hoa đem nụ cười của hắn ghi lòng tạc dạ, một tay vén rèm, hiên ngang bước ra. 
Quân sư thấy y ra, lập tức xổ một tràng dài tiếng Tây Khương, thái độ cực phẫn. Các binh sĩ Tây Khương khác trong quân doanh cùng lớn tiếng phụ họa, trong khoảnh khắc, tiếng hô rung trời. 
Đoan Mộc Hồi Xuân đứng trong trướng, hai mắt chăm chăm ngóng về phía cửa rèm, hai tai cẩn trọng lắng nghe tiếng của Cơ Diệu Hoa, đến thở một hơi cũng không dám. 
Chẳng mấy chốc, bốn phía dần dần yên tĩnh lại. 
Cơ Diệu Hoa rốt cuộc cũng mở miệng, giọng chán chường, tưởng chừng xem địch như cỏ rác. 
Y nói tiếng Tây Khương, Đoan Mộc Hồi Xuân lắng nghe hồi lâu, chỉ hiểu được có mấy chữ “Ta”, “Tây Khương”, “Hồn Hồn vương”, may thay chừng đó từ cũng đủ để làm sáng tỏ ý tứ. 
Hồn Hồn vương khẽ cong khóe miệng, buông một tiếng cười nhạt. 
Đoan Mộc Hồi Xuân ngoái đầu nhìn y, ánh mắt thâm trầm. 
Quân sư đột nhiên dùng Hán ngữ lạnh lùng nói: “Đại vương ta còn ở trong trướng, chẳng lẽ bọn ta không sợ đầu thử kỵ thí (ném chuột vỡ bình) sao!” 
Cơ Diệu Hoa uể oải đáp: “Thân thân nhà ta đang ở trong trướng, ta còn phải sợ Hồn Hồn vương tổn hại đến 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huu-chau-ha-tu-doc/1839778/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.