Nắm lấy tay người.
Muốn giả mạo, tất phải bắt đầu từ trang phục.
Đoan Mộc Hồi Xuân nhìn thi thể Hồ Tiên Mị, chậm rãi lùi một bước.
Cơ Diệu Hoa thì không ngại, có điều tay y vừa đụng tới đai lưng của Hồ Tiên Mị, liền thấy ánh mắt phía sau tựa hồ tăng thêm chút sắc nhọn. Y giả vờ ngượng ngùng thu tay lại, kìm giọng nói: “Nha nha nha, người ta chỉ muốn thấy một mình thân thể của thân thân thôi. Nhưng nếu ta không đụng vào ả, thì cũng còn mỗi thân thân mới ra tay với ả được. Mà ta đây lại không muốn để thân thân chạm vào ả…”
Đoan Mộc Hồi Xuân lôi cây quạt cất trong ngực ra đưa cho y.
Cơ Diệu Hoa rốt cuộc cũng bật cười ra tiếng.
Bấy giờ Đoan Mộc Hồi Xuân mới biết y cố tình trêu cợt, bèn lùi thẳng ra xa, không để ý đến y nữa.
Cơ Diệu Hoa lấy quạt khẩy đôi ba cái cho áo choàng của ả rơi xuống, rồi lật thi thể Hồ Tiên Mị tới lui dễ như lật một con cá chết, cơ hồ không hề hứng thú với thân thể xinh đẹp trước mắt kia.
Áo ngoài nhanh chóng bị cởi ra, Cơ Diệu Hoa ném sang cho Đoan Mộc Hồi Xuân.
Đoan Mộc Hồi Xuân hỏi: “Ta giúp ngươi mặc à?”
Cơ Diệu Hoa ngạc nhiên: “Chứ không phải là thân thân…”
“Ta không biết tiếng Tây Khương.” Đoan Mộc Hồi Xuân nghiêm giọng nói, “Sẽ bị vạch trần đó.”
Cơ Diệu Hoa chớp mắt bảo: “Nhưng ta mới là nam sủng đã vào đây cùng ả.”
Đoan Mộc Hồi Xuân nói: “Ngươi thành Hồ Tiên Mị, Hồ Tiên Mị tự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huu-chau-ha-tu-doc/1839763/quyen-11-chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.