Cơ Diệu Hoa hăng hái ngồi xuống trước bàn trang điểm.
Trong gương đồng xuất hiện đôi bóng người, một đứng một ngồi, một háo hức một trầm tư.
“Thân thân?” Cơ Diệu Hoa thấy hắn chậm chạp không động thủ, nghi hoặc ngẩng đầu nhìn hắn.
Đoan Mộc Hồi Xuân nói: “Nhưng ta không có cọ vẽ.”
“…” Cơ Diệu Hoa ngửa đầu, nhắm mắt lại, “Vậy thì hôn đi.”
Đoan Mộc Hồi Xuân vươn tay lên, nhẹ nhàng sờ sờ mặt y, sờ sờ, rồi lại sờ sờ…
“Thân thân, ta biết da ta trơn bóng, nhưng ngươi còn muốn sờ bao lâu?” Cơ Diệu Hoa liếc hắn.
Đoan Mộc Hồi Xuân trầm ngâm bảo: “Có thể nào…múc chậu nước rửa sạch sẽ không.”
“…” Cơ Diệu Hoa tiu nghỉu nói, “Chẳng lẽ thân thân không muốn chỉ mình thân thân được nhìn thấy mặt của ta sao?”
Đoan Mộc Hồi Xuân nói: “Việc đó, có hại gì đâu.”
Cơ Diệu Hoa nhướn mày nói: “Lẽ nào thân thân hoàn toàn không có ý nghĩ muốn đem ta kim ốc tàng kiều (lầu vàng cất giữ người đẹp *) giữ cho riêng mình sao?”
*Câu nói của Hán vũ đế về Trần A Kiều, hoàng hậu của ông sau này, rằng nếu được gả A Kiều cho, ông sẽ đúc lầu vàng để cất người đẹp.
Đoan Mộc Hồi Xuân vỗ trán nói: “Ngươi nghe được… những thứ đó từ đâu?”
Cơ Diệu Hoa nói: “Người ta luôn luôn muốn đem thân thân giấu đi, ngoại trừ ta ra, ai cũng không được phép nhìn, ai cũng không được chạm!” Khi y nói những lời này, đôi mắt lóe lửa tà, chứng tỏ y đích thực đã nghĩ như vậy.
Đoan Mộc Hồi Xuân nhíu mày hỏi: “Trong lòng ngươi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huu-chau-ha-tu-doc/1839753/quyen-10-chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.